Khi Mèo Hoang Chọc [...] – Chương 8

8

Để diễn cho trọn vai, buổi trưa tôi còn cố đến kiếm chuyện với Trương Tuyết, kiểu như đang trách ta cướp mất cơ hội kiếm thêm của tôi.

Trương Tuyết càng đắc ý hơn. “Chị Liu à, người có bản lĩnh thì tự đi đường riêng, chị đừng giận nữa.”

Nói xong còn vênh váo lắc lư cái eo bỏ đi.

Nhìn cái vẻ đắc ý đó, tôi khẽ cong môi đầy mãn nguyện.

Trương Tuyết điều sang phòng tài vụ, chuyên phụ trách sổ sách của trưởng phòng.

Mấy ngày nay ta thường xuyên theo trưởng phòng ra ngoài gặp khách, ăn uống.

Lợi lộc tất nhiên là có. Thế nên giờ Trương Tuyết ăn mặc lộng lẫy, trang sức đầy người.

Trước đây chỉ dám gọi cơm hộp rẻ tiền, giờ toàn đặt bò bít tết nhà hàng cao cấp.

Còn hay đến trước mặt tôi khoe khoang: “Trời ơi, vẫn có người ăn cơm hộp 10 tệ à? Không sợ ăn xong đau bụng à?”

Tôi chỉ biết trợn trắng mắt. Sắp tiêu đời đến nơi mà còn vênh váo , thật phục ta.

Quả nhiên đến cuối năm, công ty tổ chức nhóm kiểm tra sổ sách nội bộ.

Ai cũng biết, nếu để cơ quan thuế tra ra thì hậu quả khôn lường.

Nhưng Trương Tuyết chẳng mảy may sợ hãi.

Tôi nghe lén cuộc gọi giữa ta và : “Sợ gì chứ, đó là trưởng phòng mà!

Tôi cực khổ giúp ông ta sổ giả, chắc chắn ông ấy sẽ bảo vệ tôi.”

Ha.

Chờ đi, lúc có chuyện, đảm bảo ta là người đầu tiên bị đưa ra thế mạng.

Quả nhiên, một tuần sau, sổ sách của trưởng phòng bị phát hiện sai phạm nghiêm trọng.

Ông ta bị sếp lớn gọi lên chuyện riêng. Trưởng phòng liền đổ hết tội cho Trương Tuyết, ta là người thao túng phía sau.

Thế là Trương Tuyết bị đá văng ra ngoài.

Những người bị đưa ra gánh tội trước đây đều ngoan ngoãn nhận tội, vì họ hiểu ý trưởng phòng: nhận tội xong sẽ đền đáp.

Nhưng Trương Tuyết còn chưa tốt nghiệp mà đã mang tội giả sổ sách?

Bị đuổi việc, không có chứng nhận thực tập, tương lai gần như đóng sập.

Cô ta liền lao thẳng vào văn phòng sếp lớn ầm lên, tố cáo trưởng phòng sai khiến ta giả sổ.

Gây ra một trận náo loạn khiến cả công ty kéo đến xem. Giờ thì đến sếp lớn cũng không thể ngơ nữa.

Ban đầu Trương Tuyết chỉ bị đuổi việc. Giờ thì sếp lớn trực tiếp báo cảnh sát, tống ta vào trại giam 3 tháng.

Tới lúc đó Trương Tuyết mới hiểu ra là do tôi gài bẫy ta.

Cô ta vừa khóc vừa gào trong đồn cảnh sát: “Đều là do Lưu Hiểu tôi! Mau bắt ta đi!”

Nhưng ta có hét thế nào cũng vô ích, chỉ có thể ngoan ngoãn bước vào trại giam.

Trưởng phòng thì bị điều chuyển đi nơi khác để lánh sóng gió.

Trường học của Trương Tuyết cũng lập tức ra quyết định kỷ luật – đuổi học.

Vậy là xong, đến cả học bạ cũng không còn nữa.

Từ khi không còn Trương Tuyết trong văn phòng, nơi này yên tĩnh hẳn đi.

Tôi cũng chuyên tâm vào công việc của mình hơn.

Tôi vẫn kiên trì mang cơm trưa tự mỗi ngày, dưỡng mình trắng trẻo mũm mĩm.

Nhưng những người khác trong văn phòng thì kêu ca rên rỉ suốt.

Vì khu khởi nghiệp nơi công ty đóng trụ sở đang cải cách quản lý, đồ ăn giao tận nơi không vào nữa.

Hơn nữa mấy cửa hàng cũng đồng loạt dẹp tiệm bỏ đi.

Ngay cả mấy quán cơm quốc phong rẻ tiền quanh đây cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Có người phải hy sinh cả giờ nghỉ trưa để lái xe ra ngoài ăn.

Cũng có người buộc phải đặt đồ ăn giao đến với giá cắt cổ.

Mọi người thấy tôi ăn uống ngon lành, bèn kéo nhau đến cầu xin tôi mang cơm giúp.

“Tiểu Lưu à, thấy em nấu ăn khéo , hay là giúp tụi chị mười mấy người mang cơm trưa đi.

Tụi trả em 15 tệ một suất.”

Trời ạ, đám này ít ra còn hào phóng hơn Trương Tuyết nhiều.

Thấy tôi không gì, bọn họ nghiến răng nâng giá lên: “Vậy thì 20 tệ!

Dù sao em cũng nấu cơm ở nhà, chắc chắn rẻ hơn ngoài tiệm. 20 tệ là đủ rồi còn gì!”

Bình thường uống ly cà phê 38 tệ còn thấy lời, giờ lại mặc cả từng đồng với tôi.

Tôi không buồn đôi co, từ chối thẳng thừng.

Tôi đâu có ngu mà đi lặp lại vết xe đổ với Trương Tuyết.

Cuộc sống yên bình khó lắm mới có , tôi phải biết trân trọng.

Đám người thấy tôi không chịu, đành nghiến răng bỏ đi.

Nhưng mấy ngày sau, bên nhân sự lại đến, hỏi bọn tôi có muốn đặt cơm trưa từ chỗ họ không, mỗi suất chỉ 18 tệ.

Mọi người nghe xong tất nhiên là đồng ý ngay, vẫn có chút lo lắng sẽ giống như cơm quốc phong trước đây.

Nhân sự hôm nay mời cả văn phòng ăn thử miễn phí, xem khẩu vị ra sao.

Buổi trưa hôm đó, ngoài tôi ra, ai cũng ăn suất cơm mà nhân sự đưa tới.

Nhìn sơ qua giống hệt combo doanh nhân 68 tệ.

Bên trong có ba món mặn, hai món rau.

Ăn xong ai nấy đều thấy bình thường, không bị gì cả, nên lập tức quyết định đặt cơm qua bên nhân sự.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...