1
Tôi và Hạ Châu là thanh mai trúc mã.
Mẹ của chúng tôi là thân lâu năm, nhà chúng tôi ở cùng một khu chung cư, cùng một tòa nhà.
Anh ấy ở tầng trên, tôi ở tầng dưới.
Hồi nhỏ, trong những buổi tụ họp gia đình, ba mẹ thường rằng sau này sẽ thông gia. Tôi và Hạ Châu chơi trò nhập vai, tôi là dâu của ấy.
Từ khi bắt đầu biết rung , tôi đã luôn nghĩ rằng mình và Hạ Châu nhất định sẽ ở bên nhau.
Nhưng hôm nay
Tôi trơ mắt Hạ Châu, người tôi đã thích suốt bao nhiêu năm, ôm lấy thân của tôi mà hôn sâu.
Lưu luyến không rời.
Hình ảnh này tôi đã tưởng tượng vô số lần trong đầu, nhân vật nữ chính trong đó luôn là tôi.
Chiếc bánh kem trong tay rơi xuống đất, cùng với món quà tôi đã dày công chuẩn bị suốt ba tháng trời cho Hạ Châu.
“Tần Túc!”
Tô Tình và Hạ Châu thấy tôi, họ buông nhau ra rồi gọi tên tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình trông thật thảm , nước mắt giàn giụa trên mặt.
Tôi không gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt, xoay người chạy đi.
Hạ Châu không đuổi theo.
Anh ấy nhắn tin cho tôi:
[Túc Túc, và Tô Tình đang hẹn hò. Anh thực sự thích ấy, mong em có thể chúc phúc cho bọn .]
Tô Tình cũng nhắn tin cho tôi:
[Xin lỗi Túc Túc, mình thật sự thích Hạ Châu, mình không thể cưỡng lại sự theo đuổi của ấy.]
Tô Tình biết tôi thích Hạ Châu.
Cô ấy biết rõ hơn ai hết.
Rõ ràng tôi đã kể hết với ấy—tôi thích Hạ Châu đến mức nào, tôi mong muốn ở bên ấy ra sao.
Rõ ràng, ấy vẫn luôn với tôi:
“Túc Túc, mình mong cậu có thể hạnh phúc.”
Tôi đã tin ấy biết bao.
Nhưng cuối cùng, người hủy hạnh phúc và của tôi lại chính là người mà tôi tin tưởng nhất.
Giây phút này, tôi thực sự hối hận.
Hối hận vì đã giới thiệu Tô Tình với Hạ Châu.
Rõ ràng họ chỉ mới quen nhau chưa đầy ba tháng.
Vậy mà lại có thể “thích” nhau.
……
Mùa đông năm nay rất lạnh.
Tối nay tuyết rơi.
Sự ấm áp và lãng mạn thuộc về Hạ Châu và Tô Tình, chỉ có tôi là bị cơn mưa tuyết ướt lạnh thấu xương.
Nửa đêm 12 giờ, tôi ngồi trong chiếc taxi trở về nhà, khóc đến xé lòng.
Hạ Châu đến tìm tôi vào chiều ngày hôm sau.
Anh ấy gõ cửa nhà tôi, với mẹ tôi:
“Dì Thẩm, con đến tìm Túc Túc.”
Mẹ tôi rất thích Hạ Châu, từ nhỏ đã thích.
Nhìn ấy chẳng khác nào nửa đứa con trai của mình.
“Cái con bé lười này còn đang ngủ đấy, con vào phòng gọi nó đi.”
Tôi vùi đầu trong chăn.
Tôi đã nghĩ rằng, sau chuyện tối qua, Hạ Châu sẽ không vào phòng tôi như trước nữa.
Nhưng ấy vẫn vào, chẳng khác gì ngày xưa.
Anh ngồi xuống bên giường tôi, vỗ nhẹ lên chăn:
“Con sâu lười, mau dậy đi.”
Nước mắt tôi suýt trào ra.
Nhưng sau một đêm, tôi đã tự nhủ rằng không thể quá thảm , không thể để người khác coi thường.
Tôi cũng như trước, khi lật người ngồi dậy liền thuận chân đá vào người Hạ Châu.
“Đừng có ngồi trên giường tôi, bẩn giường tôi rồi đấy.”
Hạ Châu ngẩn ra một chút.
Sau đó :
“Tần Túc, em cứ hung dữ thế này, sau này ai dám cưới em đây?”
Trước đây, Hạ Châu cũng thường với tôi như .
Lúc đó, trong lòng tôi luôn nghĩ: Tất nhiên là rồi, đồ ngốc!
Nhưng bây giờ
Tôi đã biết, Hạ Châu không thích tôi, ấy thích người khác.
Tôi không kiềm chế , mắt bắt đầu cay cay.
Tôi đẩy Hạ Châu ra ngoài, :
“Phòng của tiên nữ, người phàm như các không vào, đừng phiền tiên nữ thức dậy.”
Hạ Châu bị tôi đẩy ra ngoài.
Tôi lau nước mắt rồi thay quần áo.
Trong gương trang điểm, tôi thấy đôi mắt mình sưng đỏ như hạt óc chó.
Thật mất mặt.
Hạ Châu chắc chắn đã thấy.
Anh ấy nhất định sẽ nhạo tôi trong lòng.
Lúc ra ngoài, Hạ Châu đang trò chuyện vui vẻ với mẹ tôi.
Không biết ấy gì mà khiến mẹ tôi ha ha.
Tôi quấn khăn che kín mặt.
“Con đi đây.”
Hạ Châu đuổi theo tôi trước khi cửa thang máy đóng lại.
Anh đứng trong thang máy, cố ý hỏi:
“Tần Túc, em khóc à?”
Tôi không kiềm chế nữa, bật khóc nức nở trong thang máy:
“Tại sao lại ở bên Tô Tình?”
Hạ Châu tôi đầy áy náy, :
“Anh biết ấy là thân của em, cảm là thứ không thể kiểm soát, khi cảm đến thì nó đến thôi.”
Tôi nhớ lại những lời ấy tối qua— ấy thích Tô Tình.
Tôi :
“Hạ Châu, em không muốn với hai người nữa. Từ nay về sau, đừng tìm em.”
Hạ Châu cau mày, :
“Tần Túc, đừng trẻ con như .”
“Tôi trẻ con?”
Tôi bỗng cảm thấy nỗi đau trào dâng, đỏ mắt Hạ Châu, ra những điều mà bấy lâu nay tôi giấu trong lòng, không dám với ấy.
“Hạ Châu, tôi không tin không biết tôi thích .”
Làm sao ấy có thể không biết chứ?
Mỗi năm sinh nhật , tôi đều chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tôi luôn có mặt trong mỗi trận đấu của , mang nước, lấy áo khoác, thậm chí giặt đồ cho …
Làm sao ấy lại không thích tôi chứ?
Rõ ràng, mỗi ngày sau khi tan học đều đợi tôi cùng về.
Rõ ràng, không cho những chàng trai khác theo đuổi tôi.
Rõ ràng, chỉ uống nước tôi đưa, chỉ để tôi ôm quần áo đẫm mồ hôi của …
Anh đã cho tôi quá nhiều ảo tưởng, bây giờ lại với tôi:
“Túc Túc, luôn coi em là em .”
……
Tôi sẽ không bao giờ thích Hạ Châu nữa.
Sau khi quay lại trường, Tô Tình đến tìm tôi.
Cô ấy :
“Túc Túc, nếu cậu muốn mắng mình thì cứ mắng đi, đừng im lặng như thế.”
Tôi Tô Tình.
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp.
Làn da trắng mịn như có thể vắt ra nước, mái tóc đen dài đến tận eo.
Thân hình ấy đẹp, đôi chân cũng thon dài.
Rất nhiều nam sinh trong trường thích ấy, luôn tìm cách lấy lòng ấy.
Mọi người đều rằng, ấy là nữ thần.
Lúc ấy, tôi lấy đâu ra can đảm mà giới thiệu ấy với Hạ Châu chứ?
“Túc Túc, mình thật sự không có ý muốn giành giật với cậu. Nhưng Hạ Châu quá xuất sắc, ấy thích mình, mỗi ngày nhắn tin cho mình, rủ mình đi xem phim, tặng hoa cho mình, dẫn mình đi chơi… Mình thực sự không cưỡng lại , mình đã thích ấy mất rồi.”
Phải rồi.
Hạ Châu rất xuất sắc.
Anh ấy cao ráo, đẹp trai, phong cách ăn mặc rất có gu, gia đình lại giàu có, tiêu tiền phóng khoáng.
Dù chưa tốt nghiệp, ấy đã bắt đầu khởi nghiệp—mở phòng chơi kịch bản sát nhân, rạp chiếu phim tư nhân… Tiệm nào cũng ăn phát đạt.
Hạ Châu thích Tô Tình.
Tô Tình thích Hạ Châu.
Bộ phim có ba nhân vật, tôi là kẻ thừa thãi.
Tôi gượng với Tô Tình, :
“Chúc cậu và Hạ Châu hạnh phúc.”
Tô Tình vui mừng:
“Túc Túc, là cậu tha thứ cho mình rồi đúng không?”
Tha thứ ư?
Tôi không định tiếp tục với ấy nữa, cũng không muốn xé rách mặt.
Tôi gật đầu hời hợt:
“Ừ.”
Tô Tình lập tức phấn khích:
“Tuyệt quá!”
Cô ấy tiếp:
“Túc Túc, Hạ Châu đến tìm mình, bọn mình muốn mời cậu đi ăn.”
Giờ họ đã trở thành “bọn mình” rồi.
Hạ Châu cầm một bó hoa hồng trên tay.
Tôi chưa từng thấy ấy trịnh trọng như thế bao giờ.
Anh ấy trao bó hoa cho Tô Tình.
Tô Tình ôm lấy cổ , nhón chân hôn lên má .
Hạ Châu lập tức giữ lấy gương mặt ấy, cúi xuống hôn sâu.
Ngay trước mặt tôi.
Tôi đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát.
Cảm nhận trái tim mình quặn thắt.
Hôn xong, Hạ Châu quay sang, đưa tay khoác lên vai tôi.
“Tần Túc, hôm nay đưa em đến quán mà em thích nhất.”
Tôi hất tay ra, lạnh nhạt :
“Anh có Tô Tình rồi, sau này đừng khoác vai tôi nữa.”
Tôi chưa bao giờ chuyện với Hạ Châu như .
Cũng chưa bao giờ đẩy ra.
Hạ Châu thoáng khựng lại, vẻ mặt có chút lạ lùng.
Nhưng rất nhanh, mỉm :
“Được, em gì thì là .”
Mắt tôi lại cay xè.
Nhưng sau mấy ngày dằn vặt, tôi đã học cách kiềm chế.
Bữa ăn hôm ấy thật khó chịu.
Những món tôi từng thích, hôm nay ăn chẳng thấy ngon.
Khi gần kết thúc, Hạ Châu tôi hỏi:
“Dạo này em đang giảm cân à? Nhìn mặt em tròn tròn, cẩn thận không gả đi đấy.”
Thực ra tôi không béo.
Tôi chỉ có khuôn mặt tròn.
“Anh đừng thế với Túc Túc, Túc Túc đáng thế này mà.”
Tô Tình lên tiếng.
Hạ Châu :
“Làm sao đáng bằng em .”
2
Mười giờ tối, Hạ Châu đưa Tô Tình về nhà.
Tôi nghĩ mình biết họ sẽ đi đâu.
Hôm sau, Tô Tình tìm tôi, ngượng ngùng :
“Mình và Hạ Châu đã đến khách sạn rồi.”
Tôi không gì, lặng lẽ xin nghỉ phép về nhà.
Về đến nhà, mẹ tôi và mẹ Hạ Châu đang đánh mạt chược.
Bác Chu thấy tôi, hỏi ngay:
“Túc Túc, Hạ Châu với bác là nó có rồi. Cháu kể bác nghe xem, có phải là cháu không?”
Mẹ tôi cũng hùa theo:
“Đừng có mắc cỡ, mẹ với bác Chu đều rất thoáng, sẽ không cản trở hai đứa đâu.”
Tôi :
“Không phải con.”
Mẹ tôi và bác Chu đều ngạc nhiên, có chút không tin.
Tôi tiếp:
“Bạn của Hạ Châu là Tô Tình.”
Quân bài trong tay mẹ tôi rơi xuống đất.
Tôi nghe thấy bác Chu hỏi:
“Tô Tình… có phải là thân mà Túc Túc hay dẫn về nhà không?”
Tôi vào phòng, khóc cả buổi chiều.
Đến tối, mẹ không gọi tôi ra ăn cơm, mà mang cơm vào tận phòng.
Bà đặt bát xuống bàn, vỗ nhẹ lưng tôi, :
“Túc Túc, khóc xong rồi thì quên đi. Mẹ biết con thích Hạ Châu, cảm không thể gượng ép .”
Tôi biết.
Nên tôi không ép buộc.
Tôi chỉ là quá đau lòng.
Không biết có phải vì đau buồn quá hay không, mà hôm sau tôi bị sốt.
Uống thuốc hạ sốt không đỡ.
Đến chiều, bụng tôi bắt đầu đau quặn.
Bạn thấy sao?