Từ ngoài, bà nội ló đầu vào, ánh mắt pha chút lo lắng:“Tiểu Khê, không con?”
Nguyễn Khê quay lại, cố giữ giọng bình tĩnh:“Được ạ, không có vấn đề gì đâu!”
Bà nội lắc đầu , nhắc nhở:“Không thì gọi bà đấy nhé!”
Cô kiên trì thêm một lúc, cuối cùng cũng đun xong hai quả trứng gà. Một trong số đó hơi bị nứt, chung vẫn ổn. Đợi trứng nguội, cẩn thận gói chúng lại, bỏ vào túi vải, xong đeo túi ra cửa.
Dọc theo con đường mòn trên núi, Nguyễn Khê tìm đến nhà của gia đình họ Lăng. Cô đứng trước cửa, gõ vài lần không nghe thấy tiếng trả lời. Nhận ra trong nhà không có ai, đành xoay người rời đi, quyết định tìm kiếm xung quanh.
Cuối cùng, ở sườn núi phía bên kia, thấy một nam sinh đang ngồi đọc sách. Đó là Lăng Hào. Cậu ngồi tựa lưng vào một gốc cây, còn những con heo mà cậu đang chăn thả thì bận rộn vùi đầu vào ăn cỏ.
Nguyễn Khê bước đến gần, nở nụ rồi trêu:"Nhàn hạ quá ha!"
Lăng Hào ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút bất ngờ khi nhận ra . Cậu mỉm lịch sự, đáp:"Chào cậu."
Nguyễn Khê ngồi xuống bên cạnh, lấy từ trong túi ra hai viên kẹo và hai quả trứng gà, đưa đến trước mặt cậu:"Đây là quà cảm ơn vì hôm qua cậu đã giúp tôi. Hy vọng cậu không chê."
Kẹo và trứng gà – sao Lăng Hào dám từ chối? Kể từ khi theo ba mẹ lên núi Minh Phượng, cậu đã không còn nếm qua hương vị của kẹo. Trứng gà thì có, cũng rất hiếm hoi. Một năm may ra ăn vài quả, mà chỉ khi nào bị bệnh hoặc quá khó khăn, mẹ cậu mới dám mang ra cho.
Cậu Nguyễn Khê, khẽ lắc đầu:"Tôi đâu giúp gì nhiều, không cần cảm ơn đâu."
Nguyễn Khê nhớ lại hôm qua, khi cậu cõng đi một đoạn đường núi xa. Thân thể của cậu trông gầy yếu như thế, mà vẫn gắng sức giúp . Cô không gì thêm, trực tiếp nhét kẹo và trứng gà vào tay cậu, giọng chắc nịch:"Cậu nhất định phải nhận lấy."
Lăng Hào xuống mấy món quà trong tay, rồi lại ngước lên . Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu hiểu rằng mình không thể từ chối. Cậu khẽ , lấy một viên kẹo và một quả trứng gà đưa lại cho Nguyễn Khê:"Ăn chung đi."
Nguyễn Khê cũng , nhận lấy viên kẹo, vẫn kín đáo trả quả trứng gà lại cho cậu:"Tôi không thích ăn trứng gà, dễ bị nghẹn lắm."
Thấy , Lăng Hào cũng không ép, đành nhận cả hai quả trứng và một viên kẹo còn lại.
Có lẽ vì Lăng Hào là người đầu tiên Nguyễn Khê thấy khi tỉnh lại, hoặc cũng có thể do dáng vẻ của cậu, tính cách hướng nội và ngoan ngoãn khiến người khác dễ sinh cảm giác thương xót, mà Nguyễn Khê tự nhiên thấy thân thiết với cậu.
Cô nhớ đến buổi tối hôm qua, khi nghe cậu và mẹ trò chuyện, liền hỏi:"Cậu không biết tôi sao?"
Bạn thấy sao?