Khi Nhà Thiết Kế [...] – Chương 11

Lăng Hào khẽ nhấp môi, gật đầu:"Ừ."

"Thế cậu có biết ông Nguyễn Chí Cao, thư ký đại đội không?"

"Biết."

"Tôi là cháu ruột của ông ấy, tên là Nguyễn Khê."

Nghe , Lăng Hào ngập ngừng giới thiệu:"À, tôi là Lăng Hào."

Nguyễn Khê rạng rỡ:"Tôi biết cậu mà. Lúc nhà cậu mới đến đây, tôi còn ghé qua xem náo nhiệt. Nghe gia đình cậu từ thành phố lớn tới, người trong thôn ai cũng tò mò, toàn tụ tập đứng ngoài ."

Nghe nhắc lại, Lăng Hào cũng nhớ đến ngày đầu tiên gia đình cậu tới thôn Minh Phượng. Họ đi bộ từ thị trấn theo đường núi suốt hai ngày trời. Khi đến nơi, chân của cậu và mẹ đã rướm máu, dính chặt vào giày. Mẹ cậu cố kìm nén cảm suốt nửa ngày, đến tối thì không chịu nữa, bật khóc nức nở.

Cha cậu lúc đó đã khuyên mẹ nên đưa cậu quay trở lại thành phố. Nếu cần thiết, có thể ly hôn và dứt khoát đoạn tuyệt, mẹ cậu không đồng ý. Bà rằng dù khó khăn thế nào cũng phải ở bên cha, và thế là gia đình ba người bọn họ cứ mà bám trụ lại.

Từ khi lên thôn, tính cách vốn ít của Lăng Hào càng trở nên trầm lặng. Hầu hết thời gian cậu dành để thả heo, thả trâu cho đội sản xuất, phần còn lại thì đọc sách học tập, chẳng chơi với ai.

Lăng Hào không kể lại những điều này. Cậu chỉ mỉm nhẹ, đáp:"Cũng giống nhau thôi, một mũi hai mắt, có gì lạ đâu."

Nguyễn Khê cũng không định nán lại lâu. Đưa đồ cảm ơn là đủ rồi. Cô đứng dậy, chỉnh lại túi xách trên vai, :"Thôi, tôi không phiền cậu đọc sách nữa."

Lăng Hào theo bóng dáng khuất dần trong rừng rậm, rồi cúi đầu ngắm nghía hai quả trứng gà và viên kẹo đường trong tay. Nụ khẽ hiện trên gương mặt của cậu.

Mặt trời đã nhô cao khỏi ngọn cây, ánh nắng vàng nhạt rải xuống những tán rừng rậm rạp. Lăng Hào ngẩng đầu trời, biết đã đến lúc phải về nhà. Cậu thu dọn đồ đạc một cách cẩn thận.

Kẹo sữa và trứng luộc cất kỹ vào chiếc cặp sách màu vàng đã sờn rách, chằng chịt những mảnh vá. Sách vở cũng xếp gọn gàng bên trong. Cậu tay trái nắm chặt một cọng hành dại xanh mướt vừa hái ở sườn núi hồi sáng, tay phải cầm một cành cây dài để lùa đàn lợn.

Trên con đường mòn gập ghềnh đầy đất đá, cậu vừa huýt sáo vừa lùa đàn lợn về. Khi về đến nhà sàn, cậu nhẹ nhàng nhốt chúng vào chuồng lợn ở dưới gầm nhà, rồi cài chặt cửa chuồng bằng chiếc then gỗ cũ kỹ. 

Chuồng lợn dựng ngay dưới sàn nhà, nơi chính giữa có một cột trụ lớn chống đỡ toàn bộ ngôi nhà. Hồi mới đến núi Phượng Minh, cả nhà cậu ba người đều cảm thấy khó quen. "Làm sao mà sống ở một nơi vừa bẩn vừa hôi thế này?" – đó là câu mà mẹ cậu thường lẩm bẩm khi xuống chuồng lợn dưới chân nhà. Nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ dần trở nên quen thuộc. Đến giờ, dù mùi hôi của chuồng lợn vẫn luôn hiện diện, họ cũng chẳng còn cảm thấy phiền lòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...