Khi Nhà Thiết Kế [...] – Chương 14

Nguyễn Khê ngồi ở một góc bàn, lặng lẽ ăn phần cơm của mình. Sau nửa ngày quen, dần cảm thấy có chút thích ứng với nếp sống trong gia đình đông đúc này. Tuy nhiên, trong lòng đã sớm có kế hoạch riêng. Nghĩ tới việc phải tìm thầy học nghề, nhân lúc cả nhà đang ăn, quay sang hỏi bà nội Lưu Hạnh Hoa:

“Bà ơi, trên núi Phượng Minh này chỉ có một thợ may thôi sao?”

Bà nội Lưu ngẩng đầu lên, tay vẫn đang gắp thức ăn:“Đúng , chỉ có một người thôi. Là một ông thợ may già, sống ở dưới thôn Kim Quan.”

Câu hỏi của Nguyễn Khê khiến thím hai, Tôn Tiểu Tuệ, lập tức để ý. Bà ta đặt đũa xuống, nhíu mày hỏi:“Tiểu Khê, mày hỏi chuyện này gì? Chẳng lẽ muốn may quần áo? Nhà này gì có tiền mà cắt vải, với lại đống quần áo gửi về từ thành phố đều là kiểu phương Tây, ông thợ may già đó có nổi đâu.”

Nguyễn Khê không đáp lại sự sắc sảo của thím hai, chỉ lắc đầu nhè nhẹ rồi :“Con không định may quần áo, con muốn học may.”

Câu trả lời của khiến cả bàn ăn thoáng chốc im lặng. Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Nguyễn Khê, đầy ngạc nhiên và khó hiểu.

Ông nội Nguyễn Chí Cao hắng giọng, ánh mắt nghi hoặc :“Cháu muốn học may quần áo sao?”

Nguyễn Khê gật đầu, ánh mắt kiên định:“Vâng, cháu nghĩ mình cần phải học một nghề. Có chút tay nghề trong tay thì sau này sẽ không lo đói.”

Ông nội nghe , nhíu mày, giọng pha chút không hài lòng:“Học tay nghề gì? Con thì cần gì phải lo chuyện này? Nhà này có thiếu gì đâu mà cháu phải đi kiếm tiền. Thời gian đi học may vá thì để ở nhà thêm mấy năm, sau đó tìm một gia đình tử tế mà gả đi, thế chẳng phải tốt hơn sao? Vẽ vời gì cho mệt.”

Nguyễn Khê nghe , trong lòng không thoải mái, cũng không muốn tranh cãi với ông nội. Dù sao ông cũng là người lớn trong nhà. Cô lẳng lặng gắp một miếng cơm lên ăn, rồi nhỏ giọng đáp lại, ngữ khí có chút buông thả:“Nhưng cháu thà đi ‘vẽ chuyện’ còn hơn ngồi yên như .”

Ông nội đập mạnh đũa xuống bàn, trừng mắt :“Cháu còn dám cứng đầu cãi lại ông sao?”

Nguyễn Khê không ông, tiếp tục với giọng điệu bình thản:“Ông không quản cháu đâu. Cháu muốn học thì cháu sẽ học.”

Lời của khiến Nguyễn Chí Cao tức giận đến tái mặt, ông không nặng lời. Chỉ thấy ông thở dài một hơi, giọng điệu chuyển sang chế nhạo:“Được rồi! Cháu muốn học thì cứ đi, xem thử người ta có nhận cháu học trò hay không. Ông không ngăn cản đâu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...