Lời của ông nội vừa dứt, thím hai Tôn Tiểu Tuệ liền chen vào với vẻ mặt đầy tò mò:“Tiểu Khê, mày không biết à? Ông thợ may đó không phải người bình thường đâu.”
Nguyễn Khê nghiêng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu:“Sao lại không bình thường? Thím rõ xem.”
Thím hai cúi đầu nhấp một ngụm canh, rồi hạ giọng kể, như thể đang chia sẻ một bí mật trời:“Ông ấy cả đời không lấy vợ, mày biết vì sao không?”
Nghe đến đây, Nguyễn Khê cố lục lại trong ký ức của thân thể này không hề tìm thấy bất cứ chi tiết nào liên quan đến ông thợ may già. Không giấu sự tò mò, hỏi tiếp:“Tại sao lại thế hả thím?”
Tôn Tiểu Tuệ ngồi dựa vào cửa sổ, chậm rãi kể:“Khi còn trẻ, ông ấy là một người rất tài giỏi, lại có tay nghề khéo léo. Thực sự chẳng cần lo đến chuyện không lấy vợ, vì có rất nhiều thích ông ấy. Nhưng tính ông ấy kỳ quặc, không chịu thân thiết với ai cả, thành ra cứ thế mà sống một mình đến giờ.”
Bà xong, thở dài một tiếng, như để nhấn mạnh sự lạ lùng của người đàn ông này.
Lưu Hạnh Hoa, ngồi bên cạnh, chêm vào một câu đầy vẻ chế giễu:“Là tại ông ấy kén chọn quá! Cứ nhất định phải tìm một người vợ thật xinh đẹp. Mà đòi hỏi thế thì kiếm đâu ra, cuối cùng đến giờ vẫn sống một mình.”
Nghe những lời đó, Nguyễn Khê khẽ , giọng có chút ngẫm nghĩ:“Cháu thấy ông ấy rất có nguyên tắc. Không tìm thứ mình thích, mình hài lòng thì cố gắng chắp vá gì? Chẳng thà không có còn hơn. Nếu cháu không tìm người đàn ông cháu thích, khiến cháu cảm thấy xứng đáng, thì cháu cũng chẳng kết hôn đâu.”
Lưu Hạnh Hoa quay lại, trừng mắt một cái:“Đồ quỷ sứ! Lớn lên đừng có mà mấy lời kiểu này đấy.”
Bầu không khí đang rôm rả bỗng trầm xuống đôi chút. Chú hai của Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Quý, lúc này đặt bát cơm xuống, chậm rãi lên tiếng:“Tiểu Khê, nghề thợ may ở chỗ chúng ta xưa nay rất ưa chuộng. Người muốn đến học nghề từ ông ấy cũng không ít đâu. Nhưng mà, chẳng có ai học cả. Chú thấy cháu không hợp với nghề này đâu, tốt nhất đừng nghĩ đến nữa.”
Nguyễn Khê không vội trả lời. Cô quay sang hai, ánh mắt toát lên vẻ kiên định:“Chính vì ông ấy giỏi, chính vì mọi người đều cháu không , nên cháu càng muốn học hỏi từ ông ấy. Cháu không muốn bỏ lỡ cơ hội này.”
Nguyễn Chí Cao – họ của , đang ngồi bên cạnh, khịt mũi một cái, giọng pha chút châm biếm:“Đúng là không đi vào ngõ cụt thì không biết đường quay đầu!”
Bạn thấy sao?