Nguyễn Khê nghe , lập tức nhào tới, ôm lấy bà nội rồi thơm mạnh một cái lên má bà.“Cảm ơn bà nội của cháu nhiều lắm! Bà là tuyệt nhất!”
Lưu Hạnh Hoa không nhịn , vừa xua tay vừa :“Nghịch ngợm quá đi thôi. Được rồi, mau chuẩn bị đi.”
Lưu Hạnh Hoa đồng ý để Nguyễn Khê mang trứng gà đi tìm ông thợ may không phải vì bà tin rằng sẽ học , mà bởi Nguyễn Khê từ nhỏ đã thiếu thốn thương của ba mẹ. Bà thương và chiều chuộng như một cách bù đắp.
Nguyễn Khê vui mừng ra mặt, niềm vui của lại khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Tôn Tiểu Tuệ đứng trong góc, nghe câu chuyện mà lòng không yên. Về đến phòng, bà cau mày, hậm hực với chồng, Nguyễn Trường Quý:“Tiểu Khê tự nhiên bảo muốn học may quần áo, tôi cứ tưởng nó chỉ . Ai mà ngờ mẹ ông lại đồng ý thật, còn mang cả trứng gà nhà mình tích góp bao lâu ra cho nó mang đi. Ông thử nghĩ xem, đây chẳng khác gì mang bánh bao thịt đi đánh chó! Sao mẹ ông lại chiều nó như thế chứ? Nó chỉ là một đứa con , chẳng có ích lợi gì cho cái nhà này!”
Nguyễn Trường Quý ngồi xuống mép giường, bộ dạng hờ hững như mọi khi. Ông không muốn bận tâm đến mấy chuyện lặt vặt trong nhà, chỉ buông một câu:“Cho thì cho thôi.”
Lời thờ ơ của chồng khiến Tôn Tiểu Tuệ càng thêm tức giận. Từ khi kết hôn, bà luôn cảm thấy bị mẹ chồng – Lưu Hạnh Hoa – lấn lướt, áp đặt. Bà đã cố nhẫn nhịn suốt mười mấy năm trời, gần đây, cảm giác ngột ngạt ấy ngày càng đè nặng, khiến bà không thể chịu nổi.
Trong lòng bà, ý định ra ở riêng ngày một rõ ràng, như một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, mạnh đến mức có thể nổ tung suy nghĩ của bà. Nhưng bà cố lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống cạnh Nguyễn Trường Quý, giọng cố gắng giữ vẻ ôn hòa:“Ông không nhận ra sao? Dạo này trong nhà ngày càng thiếu thốn. Đến bữa cơm, đồ ăn cũng chẳng còn như trước nữa. Ngày xưa trên bàn còn có chút đồ nóng hổi, giờ thì ngay cả dầu cũng không thấy đâu. Trứng gà là thứ khó khăn lắm mới tích góp , mà bây giờ, đem tặng là đem tặng. Ông nghĩ mà xem, cứ thế này, chẳng mấy chốc cả nhà phải uống gió tây bắc để sống qua ngày thôi!”
Nghe đến đây, Trần Trường Quý khẽ xoa bụng, lẩm bẩm:“Cũng đúng, gần đây túng thiếu quá thật.”
Tôn Tiểu Tuệ ngồi kế bên, cố ý thở dài não nề:“Tôi thật, cứ cái đà này thì cả nhà sớm muộn gì cũng chẳng sống nổi nữa.”
Trần Trường Quý liếc vợ, nhíu mày hỏi:“Sao lại thế?”
Tôn Tiểu Tuệ liền nhân cơ hội lên tiếng, giọng đầy vẻ bất mãn:“Ông không ra à? Tiền mà mẹ ông gom góp bấy lâu, sắp tới kiểu gì cũng dành hết cho Tiểu Ngũ với Tiểu Khê. Ba mẹ ông đúng là quá bất công. Hồi đó, cơ hội đi lính tốt nhất thì đem cho cả ông, bắt ông ở nhà trâu ngựa nuôi cả cái nhà này từ già tới trẻ. Giờ thì sao? Cái gì cũng ưu ái Tiểu Ngũ với Tiểu Khê. Nhưng ông mà xem, hai đứa đó ra gì đâu.
Bạn thấy sao?