Một giọng nữ trầm ổn vang lên, kéo ra khỏi trạng thái mơ hồ:“Đây là ai ?”
Ngay sau đó, Nguyễn Khê cảm nhận cơ thể mình đặt xuống một tấm ván. Tiếng thở dốc vang lên trước khi một giọng nam trẻ đáp:“Không biết, ấy bị thương, bất tỉnh.”
Giọng người phụ nữ rõ ràng có vẻ không vui:
"Đã bảo con đừng xen vào chuyện của người khác, sao con không nghe?"
Nam sinh lí nhí đáp: "Đây là... con như Lôi Phong thôi, giúp người việc tốt."
Người phụ nữ cau mày, giọng lạnh nhạt: "Con còn chẳng biết người ta là ai. Lỡ ta ỷ lại vào chúng ta thì sao? Con định thế nào?"
Câu trả lời của nam sinh chỉ là sự im lặng.
Nguyễn Khê nằm trên tấm ván gỗ, cảm giác đau đớn lúc đầu đã dịu đi, chỉ còn lại chút nhức nhối ở cùi chỏ và đầu gối do bị trầy xước. Cô thử cử , nhận ra mí mắt vốn nặng trĩu giờ đã có thể mở dễ dàng. Từ từ, ngồi dậy, cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với lúc tỉnh lại lần đầu.
Khi vừa ngồi thẳng lên, ánh mắt chạm ngay vào hai người đang đứng trước mặt.
Một là cậu thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi, vóc dáng khá cao khuôn mặt còn rất non nớt. Ngũ quan của cậu hài hòa, nét mặt tuấn tú, vẻ bối rối hiện rõ qua đôi mắt. Người còn lại là một phụ nữ trung niên, ánh mắt pha trộn giữa sự mệt mỏi và bất mãn.
Cả hai đều mặc áo chàm ngắn tay và quần ống đứng, trên áo và quần có nhiều mảnh vá lộ rõ từng đường khâu vụng. Dưới chân, đôi giày cỏ cũ kỹ đi một cách hời hợt, lộ ra những ngón chân chai sạn. Cảnh tượng trước mắt khiến Nguyễn Khê sửng sốt.
"Nghèo… nghèo đến mức này sao?" – thầm nghĩ, lòng không khỏi chấn . Ở thời hiện đại, sao còn có nơi nào khổ cực như thế?
Chưa kịp mở miệng để hỏi han hoặc chào hỏi, đầu óc Nguyễn Khê bất chợt choáng váng. Không hề có chút báo trước, vô số ký ức xa lạ tràn vào tâm trí, choán hết mọi suy nghĩ của .
Trong chớp mắt, không chỉ trải qua những thước phim rời rạc của một cuộc đời hoàn toàn xa lạ, mà còn nhận ra một sự thật kinh hoàng: đã chết sau cú rơi từ trên núi xuống. Linh hồn của không hiểu sao lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại, và giờ đây, đang sống trong thân thể của một nhân vật phụ – Nguyễn Khê.
Nguyên thân của trong tiểu thuyết là con của một sĩ quan quân đội. Vì hoàn cảnh đặc biệt, cha mẹ đã gửi về quê sống với ông bà nội từ nhỏ. Trong khi đó, nữ chính lại là nhi, con của chiến hữu cha , gia đình ông cưu mang và nuôi nấng tại quân khu.
Bạn thấy sao?