Mặc dù em họ Dược Hoa còn nhỏ, không hiểu chuyện, những người lớn trong nhà đều biết lý do này. Thím Hai Tôn Tiểu Tuệ rõ ràng có ý kiến, trước mặt bà nội, bà không dám gì.
Kết thúc bữa cơm tối, ai nấy lục đục trở về phòng nghỉ ngơi. Nhưng trong phòng riêng, Tôn Tiểu Tuệ không nhịn mà than phiền với chồng – Nguyễn Trường Quý:“Tiểu Khê tự mình không lạ gì quần áo đó, tôi mới bảo để Tiểu Khiết mặc chung một chút. Thế mà bà lại như thế, cứ như tôi tham lam lắm ! Đã thế, gần đây ăn uống ngày càng kém, lúc nào cũng dưa muối. Tôi thật sự chịu không nổi nữa!”
Nguyễn Trường Quý, mệt mỏi sau một ngày việc trên núi, chỉ đáp qua loa:“Em cứ kệ bà. Nghe thôi, đừng nhiều.”
Nói xong, nằm xuống ngủ ngay, chẳng buồn tranh cãi.
Tôn Tiểu Tuệ chồng, trong lòng bực bội đến cực điểm không biết phải gì. Những lời muốn về chuyện chia nhà, hay cải thiện bữa ăn, đều bị nuốt ngược vào trong.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ngồi cùng nhau trong phòng nhỏ.
Dưới ánh đèn dầu leo lét, Nguyễn Khiết mải mê ngắm nghía những bộ quần áo mà Diệp Thu Văn vừa gửi đến. Một chiếc váy hoa mềm mại, một bộ quân trang nữ thịnh hành – kiểu trang phục đang là mốt trong năm nay, mặc vào chắc chắn sẽ khiến ai cũng phải ngoái . Nguyễn Khiết thử từng món một, thích thú không thôi.
Còn Nguyễn Khê, chỉ liếc qua mớ quần áo, ánh mắt thản nhiên. Là một nhà thiết kế thời trang từng trải qua nhiều năm trong nghề, đã chứng kiến không biết bao nhiêu bộ trang phục cao cấp, tinh xảo. Những bộ quần áo ở niên đại này, trong bối cảnh đất nước còn nghèo khó, vật liệu hạn chế, chỉ đơn giản đủ che thân, không có gì đặc biệt.
Dưới ánh đèn, Nguyễn Khê quan sát những vết trầy xước trên tay mình. Cô khẽ chạm vào, cảm nhận cơn tê nhói. Ở nơi thôn quê hẻo lánh này, đừng đến bác sĩ, ngay cả thuốc sát trùng cơ bản cũng không có. Vết thương chỉ còn cách để tự lành.
Đúng lúc ấy, Nguyễn Khiết mặc xong chiếc váy hoa cuối cùng, xoay một vòng rồi đi đến trước mặt Nguyễn Khê, rạng rỡ:“Chị ơi, em có đẹp không?”
Nguyễn Khê buông tay xuống, liếc em họ trong chiếc váy. Cô gật đầu qua loa, đáp ngắn gọn:“Đẹp.”
Nguyễn Khiết nghe , mắt sáng lên đầy vui sướng, rồi lại tỏ vẻ ngập ngừng:“Lần này em thấy chị chẳng chọn món nào cả. Hay cái quần này, chị cho em nhé?”
Trước đây, mỗi lần nhận quần áo từ Diệp Thu Văn, nguyên thân của Nguyễn Khê luôn là người chọn trước, nhặt hết những món đẹp nhất. Phần còn lại mới để cho Nguyễn Khiết. Thậm chí, những món đồ tốt mà nguyên thân chọn, sau khi mặc chán chê, mới chuyển sang cho Nguyễn Khiết mặc lại.
Bạn thấy sao?