Khi Nhà Thiết Kế [...] – Chương 9

Nguyễn Khê tự hỏi: "Giả sử có máy may đi nữa, thì mình cũng đâu có kinh nghiệm hay kỹ năng gì. Nếu mình đột nhiên may quần áo đẹp, chắc chắn sẽ khiến mọi người nghi ngờ."

Suy nghĩ hồi lâu, Nguyễn Khê chợt lóe lên một ý tưởng:"Đúng rồi, muốn học thì phải có thầy! Nếu tìm một người thầy chỉ dạy, mọi chuyện sẽ hợp lý và thuận lợi hơn!"

Vừa nghĩ xong, lập tức xoay người, trong lòng tràn đầy hy vọng. Vấn đề trước mắt chính là... tìm thầy ở đâu?

Mặc dù là mùa hè, ở trong núi, sáng sớm vẫn se se lạnh. Sau khi rửa mặt, Nguyễn Khê đứng trước gương trong phòng, chậm rãi thắt bím tóc. Cô buộc tóc gọn gàng xong thì ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ trầm ngâm suy nghĩ.

Bị thương nhẹ từ hôm qua, cộng thêm không có việc gì gấp gáp, nên ngủ nướng. Không ai đến gọi dậy, một buổi sáng yên bình.

Nhìn hình ảnh mình trong gương, thoáng ngắm nghía. Trong gương là một với dáng vẻ xinh đẹp, nét mặt tự nhiên hài hòa. Dù khuôn mặt hay thân hình, tất cả đều toát lên khí chất thuần khiết. Đôi mắt sáng, linh hoạt như mắt của nai nhỏ. Cô mỉm nhè nhẹ, vuốt hai bím tóc ra trước, rồi bước ra ngoài, tiến đến phòng chính để ăn sáng.

Trong nhà giờ chỉ còn bà nội – bà Lưu Hạnh Hoa. Những người khác đều đã ra ngoài từ sớm. Nguyễn Khê cầm bánh ngô, vừa ăn vừa quay sang hỏi bà:“Bà ơi, nhà mình còn trứng gà không ạ?”

Bà Lưu Hạnh Hoa đặt đôi đũa xuống, ngước :“Còn chứ, mà hỏi , Tiểu Khê?”

Nguyễn Khê cắn một miếng bánh ngô nhỏ, chậm rãi kể:“Hôm qua lúc con rơi xuống thung lũng, bị ngất đi. Là có một người cứu con lên đấy. Anh ấy còn cõng con đi một quãng đường rất xa. Con nghĩ phải cảm ơn ấy, nên muốn nấu hai quả trứng gà tặng .”

Bà nội nghe xong, gật gù:“Đúng là phải cảm ơn thật. Để bà nấu cho con.”

Nguyễn Khê , lắc đầu:“Không cần đâu ạ, chuyện nhỏ này để con tự .”

Cô ăn vội miếng bánh ngô cuối cùng, rồi cầm chén bát mang vào bếp. Sau khi rửa sạch chén, bắt đầu lục tìm trứng gà.

Nguyễn Khê tìm hai quả trứng gà, thả chúng vào nồi sắt, đổ thêm nước và bắt đầu nhóm bếp. Dù trong đầu có đầy đủ ký ức và kinh nghiệm sống của người chủ thân thể này, việc nhóm bếp lửa đất thì lại không hề dễ dàng chút nào.

Cô ngồi bên bếp lửa, vừa thổi, vừa loay hoay cời củi. Hết sặc khói bên trái lại đến bên phải, cả khuôn mặt bám đầy nhọ nồi. Cô vừa ho khan vừa thầm than thở, cảm giác như đang chiến đấu với ngọn lửa .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...