Khi Nỗi Đau Biến [...] – Chương 5

Phó Tranh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó.

Hôm nay tuy là sinh nhật Phó, thực ra cũng là “sân khấu nhỏ” của Phó Tranh.

Nhìn là biết có ý mượn dịp này để giới thiệu cậu ta với giới thượng lưu trong ngành.

Tôi đoán chắc cậu ta sắp chính thức vào tập đoàn Phó thị để rèn luyện.

Tôi thím Phó kéo tay, ngồi bên cạnh bà, thỉnh thoảng lại có mấy quý bà, tiểu thư nhà giàu đến chào hỏi.

Mấy dịp thế này, tôi đã quá quen thuộc nên ứng phó rất thành thạo.

Không lâu sau, Sơ Sơ cũng đến, rồi đến lượt Dư Mặc Thần.

Thím Phó thấy đã có người trò chuyện với tôi, bèn đi lo tiếp khách.

Chúng tôi ba người ngồi với nhau, tiếp vài lời khách sáo từ những người tới bắt chuyện, sau đó Dư Mặc Thần thì thầm rủ rê:

“Quà cũng đưa rồi, hôm nay là sân khấu của cậu Phó và A Tranh, tụi mình cứ ngồi đây cũng chán, ra ngoài đi dạo một chút đi.”

Tôi thoáng qua thím Phó đang bận rộn bị bao quanh bởi khách mời, nghĩ thấy cũng đúng, bèn đi theo Mặc Thần xuyên qua đại sảnh, hướng về phía cửa lớn.

Ngay lúc sắp bước ra khỏi cửa, cổ tay tôi bị ai đó kéo lại.

Tôi quay đầu – là Phó Tranh.

Cậu ta đang là tâm điểm của buổi tiệc, hành này khiến không ít ánh mắt từ bốn phía lén về phía này.

Tôi mỉm , xoay cổ tay để rút về, hạ giọng :

“Anh ?”

Sơ Sơ cũng nắm lấy cổ tay tôi, trách:

“Anh họ, bao nhiêu người đang đấy. Anh kéo Tiểu Điềm gì?”

Dư Mặc Thần liền giữ lấy cổ tay Phó Tranh:

“A Tranh, tụi này chỉ ra ngoài hít thở thôi, ? Mau buông ra.”

Khung cảnh lúc này quả thực quái dị – bốn người nắm tay nhau thành một vòng tròn, như thể mỗi người đều có một dấu hỏi lơ lửng trên đầu, nếu tất cả dấu hỏi thành vật thể thật, chắc chắn sảnh tiệc này đã bị “ngập trong dấu chấm hỏi”.

Phó Tranh không hề để ý đến Sơ Sơ hay Mặc Thần, chỉ chăm chăm tôi:

“Mấy người là khách, muốn đi đâu thì đi.

Nhưng Tiểu Điềm thì không .

Cô ấy là chủ nhà, không có lý nào lại lười biếng, đi với tôi.”

Trước bao ánh mắt dõi theo, không thể tiếp tục như .

Tôi nhẹ giọng :

“Mọi người buông ra đi. Mặc Thần, Sơ Sơ, tôi không ra ngoài nữa.

Phó Tranh, buông tôi ra.”

Khung cảnh bốn người nắm tay kỳ lạ cuối cùng cũng kết thúc.

Tôi đành theo sau Phó Tranh trở về giữa hội trường.

Chúng tôi thấy Phó đang trò chuyện rất vui vẻ với một người đàn ông trung niên.

“Cô giáo Lâm!”

Một nam sinh không biết xuất hiện từ lúc nào bỗng đứng bên cạnh tôi, hơi thẹn thùng tôi:

“Cô giáo Lâm… gặp , em rất vui ạ.”

Cô giáo Lâm?

Chỉ có lúc tổ chức hội thảo, đến phần đặt câu hỏi mới có người gọi tôi như .

Tôi khẽ sững lại, sau đó lễ phép mỉm với cậu ta:

“Gọi tôi là giáo thì quá lời rồi, cứ gọi tên tôi là .”

Cậu con trai ngại ngùng:

“Cô Lâm khiêm tốn quá rồi. Cô luôn là thần tượng của em, những bài luận công bố em đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Mấy cuộc thi và buổi giảng của , em đều theo dõi.”

Này, gặp huống như thế này trong bữa tiệc, thật sự là hiếm có.

Tôi bước lại gần cậu ta một chút, nhỏ giọng :

“Cảm ơn em đã thích, mà ở chỗ này đừng gọi tôi là giáo nha.”

Cậu con trai tôi, ánh mắt ánh lên vẻ mong chờ, có chút lắp bắp :

“Vậy… em có thể gọi là Tiểu Tiểu không? Em tên là Vương Thần.”

Phó Tranh vẫn đứng bên cạnh tôi, nghe liền đặt ly rượu xuống, sắc mặt không vui qua:

“Vừa mở miệng đã gọi Tiểu Tiểu, chẳng phải hơi thiếu nghiêm túc sao? Cậu xem, thiếu gia Vương?”

Không ngờ người đàn ông trung niên bên cạnh chính là cha của Vương Thần.

Thấy con trai bị là nhẹ dạ, ông tỏ ra hơi không hài lòng, chen vào:

“Ây dà, thiếu gia Phó, cậu cũng ở nước ngoài về hai năm rồi mà sao cổ hủ thế, ha ha. Thằng nhóc nhà tôi chẳng hứng thú gì với chuyện ăn, ngày nào cũng ôm đống luận văn trong phòng thí nghiệm, suốt ngày ở nhà nhắc Lâm nọ Lâm kia. Bây giờ gặp người thật rồi, đến chuyện còn không nên lời nữa, ha ha.”

Cha Vương Thần lại quay sang Phó :

“Anh Phó à, hai đứa nhỏ đều thích nghiên cứu, chắc chắn có nhiều chủ đề chung. Không biết con có thể cân nhắc đến thằng nhóc nhà tôi không?”

Đề tài bỗng chuyển sang hướng này khiến tôi hoàn toàn không kịp phản ứng.

Tôi liếc Vương Thần, cậu ấy đỏ bừng cả mặt, tim tôi đập lỡ một nhịp, đang định lên tiếng thì Phó đã tươi xen vào, vẻ mặt còn có chút tự hào khó hiểu:

“Thanh niên mà, kết với nhau cũng là chuyện bình thường thôi. Tôi không can thiệp, lão Vương à, cũng đừng lo nhiều, để tụi nhỏ tự xoay xở đi, quản nhiều mệt lắm.”

Cha Vương Thần lập tức hiểu ý:

“Anh Phó phải. Nhưng mà, giấc mơ lớn nhất của thằng Thần nhà tôi là vào viện nghiên cứu nơi con việc. Giờ chưa thi đậu sau này nếu vào, mong con chỉ bảo nhiều nhé.”

Chú Phó mỉm liên tục gật đầu:

“Chuyện đó đương nhiên, đương nhiên rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Phó Tranh đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nốc cạn ly rượu vang, mặt cực kỳ khó coi.

Chú Phó liếc Phó Tranh đầy ẩn ý không gì.

Sau đó, Phó Tranh đi đâu thì kéo tôi theo đó, tôi mà không chịu đi là bị cậu ta kéo tay.

Để tránh bị người khác thấy cảnh giằng co, tôi đành ngoan ngoãn đi theo sau.

Số người đến mời rượu thật sự rất nhiều.

Phó Tranh thường ngày lạnh lùng kiêu ngạo như thế, mà hôm nay ai mời cũng uống.

Tôi thầm kinh ngạc – ra nước ngoài một chuyến, không chỉ tính thay đổi mà tửu lượng cũng tăng đáng kể.

Tôi đoán sai rồi. Tửu lượng của Phó Tranh chẳng khá hơn bao nhiêu.

Cậu ta uống quá nhanh, chẳng mấy chốc rượu ngấm lên đầu, mặt đỏ dần, cuối cùng như một con tôm hùm chín mọng còn đang vùng vẫy.

Thấy ai có ly rượu là giật lấy uống, rõ ràng đã say mèm rồi mà kéo không chịu đi.

Hiện trường một thời gian khá hỗn loạn.

“Tiểu Tiểu… Tiểu Tiểu… Tiểu Tiểu!”

Tiếng gọi từ miệng Phó Tranh vang lên với đủ cung bậc, âm lượng, cao thấp.

Tôi giật nảy mình – tuyệt đối không thể để cậu ta linh tinh ở nơi thế này.

Tôi lập tức ra hiệu cho hai nhân viên an ninh ở góc phòng, mỗi người một bên kéo cậu ta vào phòng ngủ.

Tôi xin lỗi mọi người rồi vội vàng đi theo.

Trên đường đi, Phó Tranh cứ gọi “Tiểu Tiểu” như đang gọi hồn, khiến da đầu tôi tê rần.

Cuối cùng cũng đưa cậu ta vào phòng.

Tôi quay người định đi thì bị cậu ta níu lấy cánh tay, miệng thì thào, giọng như sắp khóc:

“Tiểu Tiểu… xin lỗi… xin lỗi Tiểu Tiểu… tha thứ cho không… em từng , sẽ không bao giờ giận mà… em không thể mà không giữ lời… sao em lại không giữ lời chứ… Tiểu Tiểu… xin lỗi… ọe…”

Tôi vội dùng chân đá cái thùng rác tới trước mặt cậu ta.

Tôi không muốn chuyện với một người say, ra sức giật tay ra, lại bị cậu ta bất ngờ kéo vào lòng, ôm chặt không buông.

Tôi hít một hơi, lập tức đẩy mạnh cậu ta ra.

Cậu ta mặt đỏ như tôm chín, mắt mơ màng tôi, nằm vật trên giường, mắt lờ đờ nửa nhắm nửa mở.

Tôi quát khẽ:

“Anh yên tĩnh một chút! Tôi đi gọi bác sĩ cho .”

Sắc mặt của cậu ta đỏ đến bất thường.

Tôi quay người bước vài bước, lại bị cậu ta túm lấy:

“Đừng đi…”

Nói rồi, Phó Tranh ngã nhào lên người tôi, như một con lợn chết đè tôi xuống thảm.

Đúng lúc đó, Sơ Sơ bước vào phòng, thấy cảnh này thì hoảng sợ, vội vàng nhào tới kéo Phó Tranh ra.

Cô ấy sức yếu, không kéo nổi, may mà Dư Mặc Thần đến tiếp viện, cuối cùng mới giải cứu tôi.

Phó Tranh vẫn còn giãy giụa với tay về phía tôi, tôi giao cậu ta cho Dư Mặc Thần rồi vội vàng ra ngoài xem hình.

Giữa lúc này mà xảy ra chuyện như , lại có liên quan đến tôi, chắc chắn thím Phó đều đã thấy, trong lòng tôi có chút thấp thỏm.

Tôi vội trở lại hội trường, thấy sắc mặt mọi người đã khôi phục vẻ bình thường, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đi về phía thím Phó, bà nắm tay tôi, lo lắng hỏi:

“Tiểu Tiểu, có bị dọa không? Không ngờ A Tranh lại uống say trong hoàn cảnh thế này, thật khiến người ta thất vọng quá.”

“Không có đâu,” tôi mỉm , trong lòng vẫn còn hơi hoảng, cố trấn định lại rồi :

“Thím ơi, cháu và A Tranh… trước đây có chút hiểu lầm… sau khi cậu ấy về nước cũng đã xin lỗi cháu nhiều lần, lúc nãy cậu ấy say cũng lại xin lỗi. Thật ra cháu chưa bao giờ để tâm, cháu cũng đã rõ với cậu ấy nhiều lần là không trách gì hết, cậu ấy không tin… Thím giúp cháu với cậu ấy một câu, chuyện quá khứ đừng cứ mãi canh cánh trong lòng nữa. Cậu ấy cứ tự trách như thế, cháu cũng áp lực lắm. Nhưng lời của thím thì cậu ấy sẽ nghe.”

Thím Phó xoa đầu tôi, dịu dàng đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...