Khi Nỗi Đau Chạm [...] – Chương 7

7

Triệu Văn Văn hơi lùi lại vẫn cố cứng giọng: “Chị dám vì một con rác rưởi mà chuyện với tôi thế này? Tôi sẽ với bố!”

Cắn răng chịu đau nơi má, tôi Triệu Ảnh Nghi khí thế bức người, rồi vẻ chột dạ của Triệu Văn Văn mà muốn bật .

Tôi không đánh lại ta, “kẻ thù của kẻ thù là ”.

Bao năm lễ tân, tôi đâu phải không quen biết ai, lại thêm thân là “ngoại trợ” mạnh mẽ.

“Vương Tĩnh, lần này coi như may, cứ chờ đấy, tôi không tin ta lúc nào cũng ở bên mày!”

Triệu Ảnh Nghi liếc mắt ra hiệu, thư ký lập tức kéo tôi đứng dậy.

Chúng tôi tìm một nơi yên tĩnh. “Cô Vương, nếu con bài của không khiến tôi hài lòng, tôi sẽ chẳng nhân từ như con ngu kia đâu.”

Đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tôi. Tôi cúi đầu, im lặng, rồi lấy sổ sách ra.

Những khoản thu chi của công ty trước đây luôn khiến tôi thấy lạ — có những khoản tiền lớn chảy vào sau đó lại không rõ đi đâu.

Khi tôi định xử lý thì sếp bảo không cần quan tâm, chỉ tốt phần việc của mình.

Sau này tôi mới biết, sếp chính là em họ của mẹ Triệu Văn Văn. Từ đó tôi hiểu ra: họ đã giả sổ sách, trốn thuế.

________________

Lần này tôi quay lại công ty, không phải với tư cách lễ tân.

Tôi là đại diện của bên A đến.

Vừa bước vào, đồng nghiệp cũ đã lạnh giọng mỉa mai:

“Mày còn dám đến à? Làm công ty loạn như chợ vỡ, mày cũng xứng?”

“Xì! Có kẻ không biết thân phận, mò lại công ty gì, muốn lật mắt à?”

Nói rồi, một cốc nước nóng hắt thẳng xuống ngay trước mặt tôi.

Tôi ngước đồng nghiệp từng khá thân thiết ngày trước.

“Cô còn dám tới công ty à? Đến đây để nhận lỗi xin tha sao? Giờ liếm giày không nữa, tôi phải bắt liếm sạch nhà vệ sinh của công ty!”

Triệu Văn Văn trong công ty càng ngày càng hống hách, khoanh tay trước ngực, mặt đầy khinh miệt.

“Đúng thế, loại người như mà còn dám tới công ty, chẳng phải bẩn công ty sao?”

Mấy kẻ đứng sau lưng ta trông chẳng khác gì đám tay sai trung thành.

“Có phải nghe phong phanh bên A của công ty sắp đến nên mày muốn hoại hợp tác không? Tao cho mày biết, đừng mơ.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Văn Văn phụ trách một dự án lớn, ta không cho phép bất kỳ ai ảnh hưởng.

“Bảo vệ, đuổi ta ra ngoài cho tôi!”

Nhà tôi ở gần đây, nên tôi đến sớm. Bảo vệ ở cửa thấy tôi đứng trong gió lạnh thì lòng, gọi tôi vào.

Sau đó, khi tôi đang trò chuyện vài câu với phòng tài chính, Triệu Văn Văn liền bắt gặp.

“Triệu Văn Văn, biết tôi là ai không?”

Tôi hất tay bảo vệ đang giữ mình ra, thẳng vào mắt ta.

“Mặc là ai, chỉ cần dám vào công ty này tức là đối đầu với tôi!”

Nghe thì oai như thể ta mới là chủ công ty.

Tôi chưa kịp đáp đã bị bảo vệ kéo ra ngoài. Lúc này, tôi thấy thư ký mà Triệu Ảnh Nghi cử cho mình.

“Quản lý Vương, sao lại…”

Bảo vệ đã quay lại, tôi đỡ đứng dậy, phủi bụi trên quần áo.

“Xem ra ở đây không hoan nghênh chúng ta lắm. Chưa ăn trưa nhỉ? Đi ăn trước đã.”

Trong lúc ăn, điện thoại của thư ký reo liên tục — là Triệu Văn Văn không kiềm nữa.

Cô ta đang chờ dự án này để xoay chuyển hình ảnh công ty, thêm điểm sáng cho hồ sơ của mình.

Lần này tôi bước vào công ty trong vòng vây, khiến Triệu Văn Văn sững sờ.

“Xem ra hợp đồng của chúng ta không thể ký nữa rồi.”

Khi vào phòng họp, tôi liếc qua kệ tài liệu, tiện tay rút một tập hồ sơ, ném thẳng vào mặt ta.

Lúc thư ký cung kính gọi tôi là “Tổng Vương”, trông ta chẳng khác nào nuốt phải ruồi.

“Quản lý Triệu không nhận ra tôi sao? Nghe muốn có dự án này?”

Tôi nhạt, tát thẳng vào mặt ta.

“Không thể nào, theo tôi biết, Quản lý Triệu đang trông chờ dự án này để thăng tiến mà.”

Chủ tịch Triệu sức khỏe kém, sắp lập di chúc. Triệu Văn Văn chỉ chờ dự án này để thuyết phục hội đồng quản trị giao công ty cho mình.

“Trừ khi dọn sạch nhà vệ sinh đã. Một người lười biếng sao xứng hợp tác với tôi?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...