Khi Nữ Chính Quyết [...] – Chương 6

5

Cuối cùng, Chu Dực cũng trở về.

Trông ta giờ thật sự có chút hối hận.

Chuyến đi cùng Tống Điềm không hề “ngọt ngào” như những gì ta đăng lên mạng xã hội.

Thật ra đầu óc Tống Điềm cũng có vấn đề, điều đó tôi còn rõ hơn cả Chu Dực.

Hồi trước, Chu Dực thích sự bướng bỉnh trong tính cách của ta, cảm thấy giống tôi lúc ban đầu.

Đáng tiếc là ta lại dùng sự bướng bỉnh ấy sai chỗ — tôi dùng để theo đuổi sự nghiệp, còn ta lại dùng để theo đuổi đàn ông.

Tính đến thời điểm này, cuộc đời của Tống Điềm vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Chu Dực thích ta, thích từ cái đầu tiên.

Trong mối quan hệ đó, ta gần như luôn là người chiến thắng, kiêu ngạo nhận lấy mọi cưng chiều Chu Dực dâng lên như một báu vật.

Nhưng giờ đây, trong mắt ta, Chu Dực đã dao .

Anh ta bắt đầu chủ liên lạc với tôi, hoài niệm về quá khứ — ngay đúng lúc ta tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng.

Với Tống Điềm, đó là sự phản bội rõ ràng.

Cô ta không còn giả vờ ngoan ngoãn như trước nữa.

Chu Dực đã bị ta cho mệt mỏi.

Lúc lại ngồi trước mặt tôi, khuôn mặt ta trông vô cùng uể oải.

“Tôi đoán chuyến du lịch lần này của tổng giám đốc Chu không như ý rồi?” — tôi đang rất vui vẻ, vừa vừa đưa bản thỏa thuận ly hôn mới cho ta, còn không quên trêu chọc vài câu.

Chu Dực gượng , định gì đó,

Nhưng ánh mắt lại dừng lại ở điều khoản “ra đi tay trắng” trong hợp đồng. Anh ta ngẩng đầu lên, tôi bằng ánh mắt trách móc, như thể tôi quá đáng lắm .

Tờ giấy mỏng bị ta hất sang một bên, cả người ngửa ra ghế sofa, giọng điệu nửa như oán trách, nửa như nũng:

“Tôi hứa sẽ bù đắp trong khả năng của mình, Thư Ninh à, em tham lam quá rồi đấy.”

“Tôi thì thấy thế này là hợp lý mà.” — tôi nhẹ — “Dù sao thì tất cả những gì có, đều là tôi cho. Giờ tôi thu lại hết, cũng chẳng sai.”

Câu đó chọc đúng vào lòng tự trọng của Chu Dực. Gương mặt ta bỗng chốc sầm lại.

Từ sau khi trở thành “tổng giám đốc Chu”, ta đã không còn muốn ai nhắc đến quá khứ nữa — vì trong câu chuyện ấy, luôn là kẻ nhận ơn từ tôi.

Nhưng vì muốn xây dựng hình ảnh một người đàn ông gia đình, vẫn nhịn — vẫn thường ra ngoài rằng:

“Nếu không có Thư Ninh, đã chẳng có tôi ngày hôm nay.”

Nhưng trong lòng ta thì không hề nghĩ .

Giờ đây, tôi, mắt híp lại, giọng mang theo cả đe dọa:

“Thư Ninh, em biết chuyện này là không thể mà.”

“Sao lại không thể?” — tôi mỉm — “Tôi đã hỏi qua tổng giám đốc Hoàng rồi, vợ ấy luật sư, chị ấy hoàn toàn ủng hộ tôi .”

Sắc mặt Chu Dực lập tức thay đổi, định lao đến,

Nhưng bị bốn vệ sĩ tôi chặn lại, buộc phải ngồi xuống, vẻ mặt lúc sáng lúc tối.

Tổng giám đốc Hoàng là ta, mấy năm nay Chu Dực không ít hợp đồng hai sổ, đã rút khá nhiều tiền từ công ty — trong đó có một phần dùng để “lo” cho Hoàng.

Số tiền đó đủ để ta ngồi tù bảy tám năm.

Cũng may, vì ngày xưa Chu Dực hay chuyện, lại đổ tội cho cấp dưới. Sau khi thuộc hạ của ta hoàn toàn về phe tôi, họ đã giao ra toàn bộ bằng chứng ta từng .

Chúng tôi lập tức phối hợp — chẳng ai muốn để Chu Dực có cơ hội trở mình.

Hiện tại Chu Dực không rõ tôi đang nắm trong tay bao nhiêu chứng cứ. Anh ta không chịu ký, tôi chỉ cần giơ điện thoại lên.

Tôi bảo ta:

“Người tố cáo đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần một cú điện thoại là tài liệu sẽ nộp ngay.”

Cuối cùng, để giữ an toàn, Chu Dực buộc phải ký vào thỏa thuận ly hôn.

Chúng tôi cùng đến cục dân chính nộp hồ sơ, bước vào thời gian chờ ly hôn 30 ngày.

Suốt quá trình đó, mặt Chu Dực đen như đít nồi.

Lúc tôi tiễn ra về, điều đầu tiên ta là rút điện thoại gọi cho người thân tín để hỏi hình.

Có vẻ đối phương đã trả lời đúng ý, Chu Dực tắt máy, còn quay đầu lại tôi :

“Thư Ninh, em chơi tôi à?”

Cùng lúc đó, tôi cũng nhận tin nhắn:

【Chị à, em đã trả lời ta y như chị dặn.】

Tôi cũng mỉm theo.

Chu Dực định thêm gì đó, thì chiếc xe bên cạnh bỗng bấm còi.

Kính xe hạ xuống, gương mặt đắc ý của Tống Điềm hiện ra.

Ngay lúc Chu Dực chuẩn bị bước về phía ta, ta lại khựng lại, cúi đầu ghé sát tai tôi thì thầm:

“Thư Ninh, những gì gửi cho em trước đó là thật lòng. Anh cũng chưa chắc đã chọn ấy.”

Nói xong, ta vội vã rời đi.

Tôi biết, đang cuống cuồng về công ty xem hình thực tế.

Không lâu sau đó, tôi nhận tin từ phía bên kia.

Người trong cuộc rằng, sau khi tới công ty, Chu Dực lập tức thể hiện thái độ cứng rắn, tìm cách giành lại vài dự án tôi đã chiếm.

Khi phát hiện mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát, ta thở phào nhẹ nhõm, không hề chủ quan. Bắt đầu liên hệ với các đối tác chiến lược, triệu tập cuộc họp với người thân tín.

Dù trợ lý đã theo lời tôi, rằng tôi chỉ nghe vài tin đồn chứ chưa có bằng chứng thực tế,

Nhưng Chu Dực vẫn rất sợ — sợ tôi thật sự nắm giữ thứ gì đó có thể khiến ta sụp đổ.

Sau khi vội vàng “xóa dấu vết” bên mình, ta vẫn thấy bất an.

Khi còn là đồng đội, tôi không nhận sự tôn trọng từ .

Nhưng giờ khi đã trở thành kẻ đối đầu, lại khiến ta phải dè chừng.

Suy cho cùng, ta vẫn luôn ỷ lại vào việc tôi là người hệ thống đưa đến để cứu rỗi — là nữ chính định sẵn thuộc về .

Tình và sự bao dung tôi từng dành cho đã cho quá nhiều niềm tin.

Tôi đã từng là người duy nhất cứu rỗi một Chu Dực không chốn nương thân, là người giữa biển người vẫn luôn hướng về phía không chút do dự.

Đến mức, cho đến tận bây giờ, ta vẫn cho rằng tôi nên tiếp tục hết lòng vì ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...