Thì ra ta đã bất chấp tất cả, đăng trạng thái mới.
【Khởi nghiệp năm năm, vinh quang đứng đỉnh, cảm ơn mọi người đã đồng hành! Giờ tôi sẽ bắt đầu một hành trình mới, một thử thách mới, hẹn gặp lại các ở đỉnh cao.】
Phần bình luận náo nhiệt vô cùng.
Cao Vũ Ninh còn hào sảng trả lời một câu:
“Đúng , tôi và Lâm Duyệt Vi sẽ khởi nghiệp lần thứ hai. Đoán xem lần này tôi cần bao lâu để đưa công ty mới lên sàn?”
2
Tôi tức đến mức thở không ra hơi, đập bàn trong văn phòng của Cao Vũ Ninh.
“Công ty sắp niêm yết rồi, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chúng ta, có biết một dòng trạng thái của sẽ ra bao nhiêu rắc rối không?”
Cao Vũ Ninh tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm.
“Anh không nghĩ nhiều như , chỉ là muốn nhân cơ hội này quảng bá giúp công ty của Duyệt Vi một chút thôi.”
Anh với vẻ thản nhiên, nhẹ hều như đang giỡn.
“Sau này công ty giao cho mọi người rồi. Cố lên nhé, đừng để vượt mặt dễ quá.”
Cao Vũ Ninh thản nhiên rời khỏi văn phòng, bỏ lại tôi và một đám đồng nghiệp đang rối như tơ vò.
Tôi và Ôn Đông phải lập tức triệu tập đội ngũ tài chính, pháp lý, truyền thông để họp khẩn cấp. Cuộc họp kéo dài đến ba giờ sáng mới tạm ổn, bàn ra kế hoạch ứng phó khẩn cấp, cố gắng giảm thiểu tối đa tác từ việc ta rút lui.
Ôn Đông hỏi tôi có phải Cao Vũ Ninh sẽ đến đón không, lúc đó tôi mới nhớ ra mấy tiếng trước ta có gửi một tin nhắn cho tôi.
【Tối nay bay đến Dung Thành, hạ cánh rồi sẽ gọi cho em.】
Ôn Đông liếc thấy tin nhắn, cố giả vờ không biết gì, vu vơ: “Khuya quá rồi, để tôi đưa về.”
Trên xe, tôi ngồi ghế phụ, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tôi nhớ năm ngoái khi Lâm Duyệt Vi đến công ty thực tập, ngay buổi họp toàn thể đầu tiên đã giơ tay xin số liên lạc của Cao Vũ Ninh.
Ngày hôm sau, ta đã gõ cửa văn phòng , mang theo bánh quy tự .
Cao Vũ Ninh với ấy là mình đã có , nhỏ chẳng hề lùi bước: “Chưa kết hôn thì vẫn còn cơ hội, công bằng cạnh tranh mà.”
Tôi từng nhắc nhở Cao Vũ Ninh rằng giữ kiểu con như trong công ty là không hay, ảnh hưởng đến môi trường.
Nhưng chỉ nhạt: “Duyệt Vi chỉ là tính cách hoạt bát thôi. Nếu vì thế mà cấm ấy thực tập thì chẳng phải hơi bất công sao?”
Cả công ty đều đang xem náo nhiệt chuyện Lâm Duyệt Vi “cưa đổ” tổng tài, còn Cao Vũ Ninh thì rõ ràng rất hưởng thụ sự ngưỡng mộ ấy.
Dần dần, tôi nhận ra Cao Vũ Ninh đã thay đổi.
Anh không còn ăn trưa cùng tôi, buổi trưa giờ là thời gian để Lâm Duyệt Vi báo cáo tiến độ dự án.
Anh cũng không đợi tôi tan nữa, thỉnh thoảng còn tham gia tiệc nhóm với đội dự án của Lâm Duyệt Vi.
Tôi không kìm mà phàn nàn, giữa họ giống một đôi nhân hơn là sếp và thực tập sinh.
Cao Vũ Ninh chỉ , tôi lòng dạ hẹp hòi.
“Em chấp nhặt với một thực tập sinh gì? Anh chỉ là trân trọng năng lực của ấy thôi, không muốn để nhân tài bị chôn vùi.”
Xe dừng dưới nhà, Ôn Đông im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng.
“Cô định sao đây?”
Tôi ra ngoài cửa sổ, khẽ : “Đợi công ty niêm yết xong rồi chia tay.”
“Vậy… có muốn cân nhắc tôi không?”
Tôi kinh ngạc quay sang Ôn Đông.
“Đứa bé tôi cũng có thể cùng chăm.”
“Hả?”
Ôn Đông vẫn tôi bằng ánh mắt dịu dàng: “Đừng vội từ chối. Cô cũng nghĩ thử xem, không?”
Tôi sửng sốt đến mức há miệng không thành lời, cuối cùng đành gật đầu, đợi sau khi niêm yết xong sẽ suy nghĩ nghiêm túc.
Cao Vũ Ninh không hỏi gì về hình công ty, mấy ngày sau lại gọi cho tôi, mở miệng hỏi về chuyện văn phòng.
“Lương Hạ, em rành mấy tòa văn phòng, giúp liệt kê vài chỗ ở Dung Thành nhé? Ở đây chỗ vừa đắt vừa xa.”
Anh dường như đang leo cầu thang, giọng thở dốc.
Trong nền còn vang lên tiếng Lâm Duyệt Vi hét lên một tiếng.
“Ái da! Em đã là đừng tự mình đi rồi mà, trẹo chân rồi hả?”
Mấy dòng bình luận lại hiện ra, sôi nổi thảo luận.
【Yêu hay không là biết. Trước đây nữ phụ chạy khắp thành phố tìm địa điểm văn phòng cho họ, ta không hề chớp mắt. Giờ nữ chính chỉ mới đi một vòng đã khiến ta xót ruột.】
【A a a! Nam chính ôm công chúa nữ chính rời đi ngay trước mặt mọi người đó, khí chất trai bùng nổ! Mọi người còn tâm trí đi xem văn phòng nữa sao?】
【Nữ phụ vẫn còn ngây ngốc lắng nghe kìa, thật kịch tính.】
Một lúc sau, tiếng thở dốc của Cao Vũ Ninh mới dần lắng xuống.
“Trước buổi tối gửi cho nhé, Duyệt Vi thích nơi có ánh sáng tốt.”
Tôi bật khẽ, : “Cao Vũ Ninh, đâu còn là sếp của tôi nữa rồi.”
Bạn thấy sao?