7
Ngước mắt, thấy mặt đỏ bừng, cả cổ và tai cũng đỏ theo, vẫn ngoan ngoãn đứng yên để mặc tôi khám .
“Em thích không?”
Người say là , câu nào cũng đòi có câu trả lời mới thôi.
Tâm trạng tôi đang rất vui, bèn thành thật trả lời.
“Thích.”
Lâu Khải ngây ngô , hào phóng chìa luôn tay còn lại mời tôi “khảo sát thực địa”.
“Vậy còn thì sao, em có thể thích không?”
Tôi rời ánh mắt khỏi thân hình , lên gương mặt.
Thấy ánh mắt đầy mong đợi, cuối cùng tôi gật đầu.
“Thích .”
Anh lại nhào tới, ôm trọn lấy tôi, tôi suýt bị lồng ngực ép đến ngạt thở.
“Cảm ơn em đã chịu thích .”
Nghe câu này tôi chỉ biết .
“Không có gì, mai tỉnh dậy nhớ những gì hôm nay đấy.”
“Ừm.”
Anh úp mặt vào cổ tôi, giọng khàn khàn.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong phòng khách dành cho khách ở nhà Lâu Khải.
Tôi tất nhiên không ngủ chung với một kẻ say khướt đầy mùi rượu.
Xuống lầu thì thấy Lâu Khải đã tỉnh, đang ở bếp bữa sáng.
Nghe tiếng , quay đầu lại, mặt đỏ bừng.
“Em dậy rồi à, đói chưa?”
Tôi bỗng nổi hứng trêu, không gì, bước đến ôm lấy .
Anh khẽ cứng người, sau đó đưa tay ôm lại.
“Anh còn nhớ tối qua gì không?”
Mặt càng đỏ, ngoan ngoãn gật đầu.
“Nhớ.”
“Anh thích tôi.”
“Ừm.”
“Anh còn viết thư cho tôi.”
“Ừm.”
“Anh còn , cố tập gym là để cho tôi xem.”
“Ừm.”
“Anh còn , sẽ chuyển công ty cho tôi quản.”
“Ừm?”
Tôi đang định bảo thôi, thì thấy suy nghĩ một chút rồi gật đầu chắc nịch.
“Được.”
Tôi buông ra, nghi ngờ còn chưa tỉnh hẳn, định đưa tay lên trán kiểm tra.
Tay bị giữ lại, rồi ôm tôi nhấc bổng đặt lên bàn đảo phía sau, lại tiến sát đến.
“Tối qua em , em chịu thích .”
Tôi bình tĩnh hơn nhiều.
“Ừ, là tôi đó.”
Vừa dứt lời đã bị hôn.
Một lúc sau tách ra, gương mặt đến rẻ tiền.
Tôi hình như bị lây, mặt cũng nóng lên.
Ngồi trên bàn đảo, tôi kiêu ngạo .
“Tôi đói rồi.”
Lâu Khải bế tôi xuống, đẩy tôi ra phòng khách.
“Ra phòng khách ngồi, ở đây nhiều dầu mỡ, xong liền mang ra.”
Đối với thân phận mới này, Lâu Khải thích nghi nhanh đến đáng sợ.
Sau khi đưa tôi về nhà rửa mặt thay đồ, chỉ chịu từ bỏ ý định ngồi chờ dưới lầu để đưa tôi đi tiếp theo khi bị tôi phản đối kịch liệt.
Nhưng chưa đến giờ tan buổi sáng, lại xuất hiện dưới công ty tôi.
“Sao lại tới nữa?”
Lâu Khải đứng trước mặt tôi, ánh mắt chằm chằm không chớp.
“Anh rất nhớ em.”
“… Tổng Lâu, mới hai tiếng không gặp thôi mà.”
“Ừ, nên là nhớ em.”
Tôi bất lực, kéo đi đến một nhà hàng gần công ty.
“Chiều nay không tới nữa, tôi vừa tiếp nhận công ty, tối còn phải tăng ca.”
“Vậy nhắn tin cho , sẽ tới đón.”
Anh bóc tôm xong bỏ vào bát, lại đẩy sang phía tôi.
“Em có thể bỏ ra khỏi danh sách chặn không?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, lần trước đúng là đã chặn .
Tôi lấy điện thoại ra, gỡ chặn cho , tiện mắt lịch việc mà Tống Vũ gửi cho mình.
“… Là à?”
Trên hàng thứ ba, mấy chữ rõ rành rành:
2 giờ chiều, theo lời mời hợp tác của Tập đoàn Lâu thị, đến công ty đối tác khảo sát.
“Anh chỉ đúng quy trình hợp tác, gửi lời mời thôi.”
Tôi bỏ điện thoại xuống, nhặt đũa gắp liền ba con tôm đã bóc sẵn cho vào miệng.
“Vậy nếu tôi không đi thì sao?”
Vừa ăn xong ba con, ngẩng lên đã thấy bộ dạng cố tỏ vẻ đáng thương.
…
2 giờ chiều, tôi và Tống Vũ có mặt đúng giờ ở Lâu thị Media.
Không phải vì Lâu Khải, mà là để giao lưu hợp tác.
Những đồng nghiệp cũ từng thân thiết đều tới chào hỏi, Lâu Khải không biết từ đâu lặng lẽ xuất hiện, đứng sát bên cạnh tôi, còn đưa tay đặt lên eo tôi.
… Người ngoài vào tưởng là trợ lý của tôi .
Bạn thấy sao?