8
Các đồng nghiệp thông minh lập tức im lặng, rồi nhanh chóng tản ra về chỗ ngồi.
Lúc này, barrage lại xuất hiện.
【Chuyện gì thế này?】
【Nam chính – nữ phụ, chuyện gì trời!】
【Sáng nay nữ chính đến xin nghỉ việc, nam chính đồng ý luôn mà, giờ nữ phụ lại đến, chẳng lẽ là nữ phụ giở trò sao?】
【Không đến mức chứ, nam chính với nữ phụ sao kỳ ? Rốt cuộc tối qua có chuyện gì xảy ra?】
【Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?】
【Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?】
Tôi viện cớ đi vệ sinh, bước vào nhà vệ sinh không có ai, vào gương và mở miệng.
“Có thể đừng gọi tôi là nữ phụ nữa không? Tôi có tên, tôi là Quan Sơn Nguyệt.”
“Giang Việt và Lâu Khải cũng có tên.”
Một loạt 【Ôi trời】 lướt qua, sau đó toàn bộ barrage biến mất.
Tôi mở vòi nước rửa tay, cửa phòng vệ sinh mở ra, người bước vào chính là Giang Việt.
“Quan tổng.”
Cô ấy lễ phép chào tôi, tôi gật đầu.
“Hợp đồng đã gửi cho chưa?”
Giang Việt gật đầu.
“Rồi, tôi nhận rồi.”
“Nếu muốn, có thể nghỉ vài ngày rồi hẵng tới công ty, không cần gấp đâu.”
Đúng, việc Giang Việt nghỉ việc là tôi ra.
Nhưng tôi chỉ không muốn thấy một ưu tú cả về thành tích lẫn năng lực bị cái gọi là ‘cốt truyện’ ép buộc, biến thành một thực tập sinh vụng về, suốt ngày đợi đàn ông bao dung và giúp đỡ.
Cho nên khi đọc xong CV của ấy, tôi dứt khoát mời về công ty mình.
Bước vào văn phòng của Lâu Khải, tôi tái hiện lại cảnh lần trước xông vào phòng .
Rồi kéo vào phòng nghỉ trong văn phòng, đóng cửa cái rầm.
Chuyện này tôi muốn từ lâu rồi.
— Kết thúc.
________________
Ngoại truyện 1
Từ khi bước vào công ty này, tôi phát hiện bản thân mình như bị trói buộc.
Dù có cố gắng tốt đến đâu, mỗi khi bắt tay vào việc, giống như có thứ gì đó điều khiển, khiến mọi việc tôi đều rối tung lên.
Thư ký Quan luôn đứng ra dọn dẹp tàn cuộc giúp tôi, mãi cho đến ngày chị ấy đột ngột xin nghỉ.
Tôi không hiểu vì sao mình lại có thể thay thế vị trí của chị bên cạnh tổng Lâu, chỉ biết từ khi theo tổng Lâu, số lần tôi lỗi càng lúc càng nhiều.
Một tháng rưỡi sau, tôi theo tổng Lâu và trợ lý Ngô đi bàn hợp tác.
Không ngờ người phụ trách bên đối tác lại là chị Quan.
Không, phải gọi là Quan tổng.
Thật ra Quan tổng luôn là thần tượng của tôi.
Trước khi vào công ty, tôi đã nghe danh tiếng “trợ lý vàng” của chị, luôn cố gắng học theo, dù thế nào cũng không đạt nổi một phần mười.
Và hôm đó, tôi lại chuyện.
Tôi đưa nhầm rượu trắng thành nước lọc cho tổng Lâu – lúc đang cần uống để giảm cay.
Anh vừa uống xong mặt đỏ bừng.
Quan tổng lập tức đứng dậy xử lý.
Tôi cứ tưởng sẽ bị mắng, chị lại an ủi tôi.
Chị còn để trợ lý của mình đưa tôi về.
Đứng trước chị, tôi thấy mình thật kém cỏi và vô dụng.
Về nhà, tôi suy nghĩ cả đêm.
Rốt cuộc mình có thích hợp với công việc này không?
Tôi nghĩ câu trả lời đã rõ ràng từ lâu.
Ngày hôm sau, tôi viết đơn xin nghỉ và đưa cho tổng Lâu.
Tôi cũng rất biết ơn tổng Lâu và mọi người trong công ty, dù tôi sai bao lần, họ chưa từng nghĩ đến trách mắng mà luôn tìm cách giải quyết và an ủi.
Đặc biệt là tổng Lâu, dù tôi ra nhiều rắc rối như , khi tôi nộp đơn, vẫn với tôi:
“Quan tổng nhờ hỏi em, em có muốn thử sang công ty của ấy không?”
Tôi đồng ý.
Bởi vì ngay khoảnh khắc tổng Lâu ký tên lên đơn xin nghỉ, tôi cảm thấy một sức ép vô hình bấy lâu nay trên người mình biến mất.
Tôi lại có dũng khí và tự tin, muốn chứng minh trước mặt thần tượng của mình – Quan tổng – năng lực thật sự của bản thân.
Sau khi thu dọn đồ đạc ở tầng dưới, các đồng nghiệp lần lượt tới chào tạm biệt.
Lúc đó không hiểu sao tôi lại muốn đi vệ sinh, rõ ràng không có nhu cầu.
Như có ma xui quỷ khiến, tôi bước đến cửa nhà vệ sinh và nghe thấy giọng Quan tổng.
Chị :
“Có thể đừng gọi tôi là nữ phụ nữa không? Tôi có tên, tôi là Quan Sơn Nguyệt.”
“Giang Việt và Lâu Khải cũng có tên.”
Đám sương mù trong đầu tôi như vén lên trong khoảnh khắc.
Tôi bước vào, chào chị.
Đúng , tôi cũng có tên.
Từ hôm nay, tôi muốn để tên mình một lần nữa tỏa sáng trước mặt Quan tổng.
Bạn thấy sao?