Khi Sương Tan Gió [...] – Chương 5

Nói xong, ông ta hướng về đám đông vẫy tay.

Chẳng mấy chốc, một dáng người cao lớn, vai rộng eo hẹp xuất hiện trước mặt họ.

Giám đốc Giang giới thiệu: “Đây, quản lý thị trường mới của chúng tôi, Tần Trạm.”

Giang Kỳ Ngôn trợn tròn mắt: “Sao lại là mày?”

Tần Trạm mặc vest cắt may hoàn hảo, dáng người chuẩn như người mẫu.

Anh nhếch môi, ánh mắt cợt: “Bất ngờ lắm à?”

Giang Kỳ Ngôn nắm chặt tay, nghiến răng: “Chỉ là thằng ăn bám đàn bà thì có bản lĩnh gì?”

Tần Trạm lại càng rạng rỡ: “Biết ăn bám cũng là bản lĩnh đấy. Còn mày muốn ăn mà ăn không nổi.”

Tôi nhịn không bật thành tiếng.

Tần Trạm bước tới trước mặt tôi, chằm chằm một hồi rồi lắc đầu tiếc nuối: “Trông chẳng ngạc nhiên gì hết.”

Tôi tít mắt : “Ngạc nhiên kiểu này em thích.”

Anh nhướng mày: “Anh cũng thích em.”

Tôi liếc một cái đầy ý tứ, liếc mắt lại thấy Giang Kỳ Ngôn cầm chai rượu xông tới định đập lên đầu Tần Trạm.

Tôi hoảng hốt hét lên: “Cẩn thận!”

Tần Trạm phản ứng cực nhanh, kéo tôi vào lòng che chắn.

15

Tần Trạm đưa thẳng vào cấp cứu.

Tôi đi theo xe cứu thương đến viện, chạy đến mức rơi mất hai chiếc giày.

Đầu bị mảnh thủy tinh cắt, máu chảy đầy mặt, tôi sợ đến mức nước mắt lã chã.

Anh nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng kín mít vẫn không quên trêu chọc: “Xót à?”

Tôi giận run: “Anh có biết vừa rồi đáng sợ cỡ nào không?”

Anh bộ ấm ức: “Bận em nên quên soi gương.”

Nghĩ tới cảnh không né, liều mạng che cho tôi, những lời trách móc nghẹn lại nơi cổ họng.

Cuối cùng tôi nghẹn ra một câu: “Em sẽ kiện hắn!”

Tần Trạm gật đầu, vừa gật đã hít vào vì đau.

Tôi hoảng hốt nhào tới: “Đau ở đâu? Để em xem nào..”

“Ôi chao, tôi đến không đúng lúc à? Cứ tiếp tục, cứ tiếp tục, tôi không thấy gì đâu.”

Giọng bà tôi đột nhiên vang lên ngoài cửa, còn lấy tay che mắt mà ngó qua khe ngón.

Tôi ngán ngẩm.

híp mắt đi vào: “Tiểu Trạm à, bà nghe hết rồi. Con vì bảo vệ Noãn Noãn mà bị thương đúng không?”

Tần Trạm yếu ớt phối hợp: “Dạ, vì bảo vệ ấy con không tiếc cả mạng.”

Bà gật đầu hài lòng: “Nhà ta cũng không phải vô ơn. Ơn lớn thế này thì Noãn Noãn chỉ có nước lấy thân báo đáp thôi.”

Tôi: “……”

Bà coi như không thấy ánh mắt cầu cứu của tôi, lập tức định luôn ngày đi đăng ký kết hôn, còn phải gọi ngay cho ba mẹ Tần Trạm bàn ngày cưới.

Tần Trạm tươi rói, như sắp ra tiếng.

Tôi trừng mắt: “Cười nữa là y tá chăm đấy.”

Anh lập tức nín .

Nhưng bà tôi vẫn chưa tha, sau đó còn gọi mắng tôi một trận vì “dám hăm dọa người ta.”

Tôi hiểu rõ thân phận mình trong nhà là gì rồi.

Sau khi Tần Trạm xuất viện, bà lấy cớ “chăm sóc thương binh” mà gói hết đồ của tôi mang sang nhà .

“Nó vì con mà bị thương, con phải chăm tới lúc khỏi hẳn!”

Tôi đành ngậm ngùi dọn sang.

Anh vừa tháo băng xong đã ba hôm hai bữa kêu đau đầu, hở tí là bắt tôi để gối lên đùi bóp vai xoa đầu.

Cho đến một hôm, tôi về sớm, bắt gặp đang trần trụi tập hít đất trong phòng khách.

Bốn mắt chạm nhau, Tần Trạm bình tĩnh lau mồ hôi, lý lẽ: “Hít đất không cần dùng đầu.”

Tôi khoanh tay lạnh .

Anh cầm tay tôi áp lên bụng rắn chắc, dụ dỗ: “Muốn kiểm tra thành quả luyện tập không?”

Tôi giả ngốc: “Thành quả gì cơ?”

Kết quả bị bế thẳng lên giường, xấu xa: “Anh sẽ cho em biết hít đất tiêu chuẩn là thế nào.”

Tôi run cả người, nghiến răng trêu ngược lại: “Trông hơi yếu đấy, không biết mấy cái?”

Ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, tác càng thêm không kiêng nể: “Em đếm kỹ nhé. Thiếu một cái, thêm một lần.”

“…!”

Tần Trạm quả thật không dối, tận chứng minh cho tôi thấy chẳng hề yếu.

Nửa đêm, ôm tôi, luồn tay vuốt tóc ướt mồ hôi trên trán tôi, ánh mắt dịu dàng đến độ có thể chảy nước.

“Hài lòng không?”

“…Ừ, cũng… .”

Miệng cứng tôi bị dạy dỗ thêm cả đêm.

Sau khi xác định quan hệ, Tần Trạm trước mặt người ngoài thì lạnh lùng nghiêm túc, sau lưng tôi thì bám người, hoang dã nóng bỏng.

Mà phải công nhận… trải nghiệm thật sự tuyệt.

, tôi vẫn quấn chăn như nhộng, nghiêm nghị tuyên bố: “Không ! Mai em họp quan trọng, tối nay cấm.”

Anh kéo tôi ra khỏi chăn, ôm vào lòng: “Em nghĩ gì ? Anh cũng cần ngủ mà.”

Tôi vội gật đầu lia lịa.

Anh khẽ , giọng mơ hồ trêu ghẹo: “Xem ra em hài lòng lắm.”

“…”

Rồi nhắc giọng nghiêm túc: “Giang Kỳ Ngôn bị giam 10 ngày, mai thả. Mấy hôm này đưa đón em, đừng đi một mình.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng tôi không ngờ, hôm sau lại đụng ngay Giang Kỳ Ngôn dưới tòa công ty.

Anh ta râu ria lởm chởm, tiều tụy thấy rõ.

“Noãn Noãn, biết sai rồi, cho thêm cơ hội không?”

“Là Châu Viện! Cô ta ta là con sếp, mới…”

Tôi cắt lời: “Cho nên chỉ vì thân phận con sếp của ta.”

Anh ta gấp gáp lắc đầu: “Anh em! Dù em không phải con sếp, vẫn em!”

Tôi ta, không hiểu sao còn mặt mũi ra những lời này.

Tôi rất rõ ràng : “Hồi tôi không phải con sếp, đã buông tay. Giờ biết tôi là sếp, lại cầu xin tha thứ.”

“Giang Kỳ Ngôn, đừng bôi nhọ chữ . Tôi sau này không phải con sếp mà chính là sếp.”

Nói xong tôi quay lưng đi.

Giang Kỳ Ngôn lao tới định kéo tay tôi, liền bị bảo vệ chặn lại.

Anh ta gào lên: “Xin em! Cho thêm một cơ hội! Anh thật sự hối hận rồi!”

Tôi không hề quay đầu.

Cơ hội, tôi đã cho ta ta không biết quý.

Tần Trạm nghe tin vội chạy đến, thấy tôi an toàn thì thở phào thật mạnh.

Tôi ghẹo : “Không tin em tự xử lý à?”

“Ừ, không tin.”

“Thôi đi, không phải tại loan chuyện ta xấu xa khắp nơi, khiến ta không xin nổi việc, mới vội chạy tới tìm em sao.”

Tần Trạm bực: “Em hiểu rõ ta ghê nhỉ? Tin chắc ta không dám em à?”

“… Công ty em có bảo vệ mà.”

Anh càng hậm hực.

Tôi dỗ dành, nắm tay , giọng mềm: “Giận à? Vậy em ra đường kèm mấy vệ sĩ luôn nhé?”

Anh hừ lạnh.

Tôi hôn nhẹ lên môi : “Em không có cũ nào sống lại đâu.”

Anh vẫn mặt nặng mày nhẹ: “Hắn suýt đụng vào em.”

“… Em đi tắm nhé?”

Anh không đáp.

Tôi kéo vào phòng nghỉ: “Anh tắm cho em đi, tắm đến khi thấy hài lòng.”

Anh không nữa, đóng sầm cửa, cởi áo lôi tôi lên bồn rửa mặt.

Từ bồn rửa đến bồn tắm, rồi tới giường.

Cuối cùng cũng dỗ .

Chỉ là sau đó càng dính tôi như keo.

Đêm trước lễ cưới, còn nhất quyết ngủ trong phòng tôi.

Cuối cùng bị mẹ lôi về.

Hôm cưới, tôi không thấy bóng dáng mẹ con Châu Viện.

Hỏi bà mới biết họ bị ba tôi đuổi khỏi nhà, căn nhà đó cũng bán luôn.

Ba tôi lần này bị dọa cho tỉnh, không còn nghĩ chuyện tái hôn, chỉ muốn về quê sống với bà.

Nghe mẹ con Châu Viện sau đó bám theo Giang Kỳ Ngôn vì cái thai.

Giang Kỳ Ngôn không xin nổi việc ở Giang Thành, đành dắt Châu Viện về quê, sống khổ sở, cãi vã suốt, cuối cùng còn mất đứa con.

Nhưng… tất cả đã không còn liên quan gì đến tôi.

Trong lễ cưới, tôi chiếu loạt ảnh chụp cùng Tần Trạm từ nhỏ đến lớn.

Mới nhận ra, thật ra chúng tôi chưa từng vắng mặt trong những thời khắc quan trọng của đời nhau.

Tần Trạm trước nay luôn điềm tĩnh mà hôm đó mấy lần đỏ mắt.

Uống xong ly rượu cuối cùng, kéo tôi về nhà luôn.

Anh trói tay tôi lại, hôn đến khi tôi rơi nước mắt vì sinh lý.

Anh lau nước mắt tôi, dịu giọng: “Bé ngoan, lúc chiếu ảnh trên sân khấu đã muốn thế rồi. Không thể để mình khóc .”

Tôi chỉ cho khóc một lúc, còn bắt tôi khóc cả đêm.

Đúng là đồ khốn mà.

(HẾT TRUYỆN)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...