Vì muốn theo đuổi nam thần hồi cấp ba, tôi đã từ chối cơ hội thực tập tại Liên Hiệp Quốc do ba tôi sắp xếp, quay đầu nhân viên lắc sữa trong quán trà sữa dưới lầu.
Mỗi ngày đều phải nam thần và thanh mai trúc mã nhà nghèo của ta dính lấy nhau, tôi đã sớm thấy ngán đến tận cổ.
Tôi vốn định thêm nốt tuần này rồi nghỉ việc, ai ngờ lại vô mở game ra chơi.
Kết quả phát hiện tài khoản game của tôi đã bị đổi thông tin xác thực tên thật.
Trên giao diện, người xác thực mới là: Mỗ Hiểu, đuôi số chứng minh thư là 9.
Đây chính là thanh mai của nam thần.
Tài khoản mà tôi đã nạp hơn một trăm vạn trong ba năm, giờ đã mang họ người khác.
1
Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, tôi lau vết trà sữa trên tay, chuẩn bị trốn việc một lúc để chơi vài trận xếp hạng.
Nhưng vừa mở game, màn hình liền bật ra khung nhắc nhở: “Thông tin xác thực tên thật của đã thay đổi, vui lòng đăng nhập lại.”
Tôi cau mày, đăng nhập lại, mở phần thông tin cá nhân ra xem, hiện rõ:
Mỗ Hiểu, số CMND đuôi 9.
Không phải là tên của thanh mai nhà nghèo kia sao?
Tôi lập tức hoảng hốt, tim như nhảy lên tận cổ họng, vội vã bấm vào đổi thông tin xác thực.
Nhưng hệ thống lại báo: một năm sau mới có thể thay đổi lại.
Tài khoản này tôi chơi từ năm lớp 10, đã nạp hơn một trăm vạn, gần như sưu tầm đủ toàn bộ trang phục giới hạn. Bây giờ lại bị người ta đổi tên thật?
Tôi tức đến sôi máu!
Cầm điện thoại xông thẳng ra quầy bar, đưa màn hình dí vào mặt ấy.
“Lâm Hiểu, có phải đã vào tài khoản game của tôi không?”
Cô ấy chớp đôi mắt to vô tội, không lời nào, tiếp tục giả vờ đóa bạch liên hoa đáng thương.
“Đừng giả bộ nữa, thông tin xác thực đã đổi thành tên rồi, đuôi số chứng minh thư là 9. Nếu không phải thì là ai?”
Cố Viễn Chiu mày chắn trước mặt ấy: “Có khi nhầm rồi? Tiểu Hiểu sẽ không chuyện như đâu.”
Tôi bật lạnh, tiện tay chộp lấy CMND của Lâm Hiểu đặt trên quầy: “Mọi người đi, Lâm Hiểu, đuôi số là 9. Không thừa nhận cũng không sao, cùng nhau đến gặp quản lý, xem lại camera giám sát, kiểm tra xem là ai đã vào điện thoại của tôi.”
Sắc mặt Lâm Hiểu lập tức trắng bệch, ấp úng : “Tôi… tôi chỉ muốn xem thử vài bộ trang phục trong game, không ngờ lại bị đổi mất…”
“Ồ?” Tôi nhướn mày ấy, “Vậy là vô bấm vào mục đổi thông tin xác thực, rồi vô nhập số CMND và họ tên mình vào, sau đó lại vô vượt qua xác thực khuôn mặt, cuối cùng lại vô bấm xác nhận. Tất cả đều là vô ?”
Cố Viễn Chi vội kéo ấy ra phía sau: “Truy cùng đuổi tận như có ý nghĩa gì? Chẳng phải chỉ là tài khoản game thôi sao? Một năm sau đổi lại là , đâu đến mức không sống nổi.”
Lâm Hiểu đỏ hoe mắt, nước mắt lăn dài: “Xin lỗi… tôi thật sự không cố ý… tôi chỉ cầm nhầm điện thoại, tưởng là của mình…”
Nhìn bộ dạng trắng trợn mà vẫn diễn cảnh yếu đuối đó, tôi gần như không kìm mà muốn bật .
Cố Viễn Chi rút từ ví ra một tờ tiền, đập xuống quầy bar: “Thôi rồi, một trăm tệ, coi như giải quyết xong. Tiểu Hiểu cũng không cố ý, đừng chuyện thêm nữa.”
Tôi tờ tiền lẻ loi đó, bật vì tức giận:
“Một trăm tệ? Anh có biết tôi đã nạp bao nhiêu vào tài khoản này không? Hơn một trăm vạn! Anh nghĩ một trăm tệ là đủ để dàn xếp tất cả?”
“Vậy muốn thế nào?” Cố Viễn Chiu mày, không kiên nhẫn.
“Gọi cảnh sát.” Tôi lấy điện thoại ra, lạnh giọng :
“Chiếm dụng tài khoản game của người khác, liên quan đến số tiền hơn một triệu tệ, chuyện này không thể xem nhẹ.”
Cố Viễn Chi khẩy: “Nạp hơn một trăm vạn? Bịa chuyện cũng nên có cơ sở một chút. Tôi thấy chỉ đang tìm cớ đòi tiền.”
Anh ta lấy điện thoại ra, thản nhiên chuyển cho tôi một vạn tệ: “Cầm lấy, từ nay biến khỏi cuộc sống của tôi và Tiểu Hiểu, đừng phiền nữa.”
Tôi lạnh lùng mở lịch sử nạp tiền trong game, đưa thẳng màn hình tới trước mặt ta: “Mở to mắt mà cho rõ, đây là gì?”
Từng dòng lịch sử nạp hiện rõ ràng:
“Nạp 68,888 kim cương, thanh toán 68,888 tệ”
“Nạp 30,000 kim cương, thanh toán 30,000 tệ”
“Nạp 99,999 kim cương, thanh toán 99,999 tệ”
…
Lịch sử dày đặc, kéo mãi không hết, mỗi lần nạp đều là vài vạn.
Cố Viễn Chi không thèm , tiện tay hất điện thoại tôi sang bên.
Anh ta đứng cao xuống, ngữ khí trịch thượng: “Tiểu Hiểu đúng là gia cảnh khó khăn thật, mẹ ấy còn đang điều trị trong bệnh viện. Nể tôi, chuyện này nên bỏ qua.”
Bạn thấy sao?