Từng ấy năm qua Diệp Tô Tô luôn như vệ tinh Charon bên cạnh — không rời nửa bước.
Anh từng thề sẽ đối xử thật tốt với , bằng tất cả những gì mình có.
Thế mà… từ khi nào mọi thứ bắt đầu thay đổi?
Từ khi nào… lại đánh mất ấy?
Phương Tư Dịch cố nhớ, mãi vẫn không thể nghĩ ra.
Cho đến khi thấy chiếc điện thoại của Tô Tô nằm ở góc bàn.
Lần trước, chỉ vội xem lịch sử định vị, chưa kịp xem đến phần tin nhắn.
Ngón tay lạnh run, vẫn mở nhật ký trò chuyện ra.
Ngoài vài tin rác, người nhắn nhiều nhất với Tô Tô dạo gần đây — chính là Phó Tử San.
Ngày 29 tháng 3, Tử San gửi cho một bức ảnh chụp ta đang thân mật với Phương Tư Dịch trong khách sạn.
Hôm đó, sáng sớm đi chợ hải sản ngoài bến cảng, về đến nhà thấy có cốc uống nước dùng rồi đặt trên bàn trà.
Anh có chút lo lắng nên hỏi ai đã đến.
May mà Tô Tô chỉ là “dì hàng xóm”.
Anh thở phào, lại chẳng để ý tới dấu son môi còn dính trên miệng cốc.
Ngày 30 tháng 3, Tử San gửi tiếp một tin nhắn: “Tôi sẽ ra tay rồi.”
Tối hôm đó, Phương Tư Dịch nhận cuộc gọi từ bệnh viện — Tử San tự tử, cắt cổ tay và đưa đi cấp cứu.
Anh dối Tô Tô rằng một người thân của mình nhập viện.
Tô Tô muốn đi cùng đến bệnh viện, từ chối.
Hôm đó, ánh đèn trong phòng ngủ mờ mờ, đôi mắt của Tô Tô chìm trong một màu tối sâu hun hút.
Anh tưởng chỉ buồn ngủ, nên dỗ dành qua loa, bảo ngủ sớm.
Ngày 1 tháng 4, Tử San nhắn tin: “Cháo do Tư Dịch nấu rất ngon.” Kèm theo đó là một bức ảnh — Phương Tư Dịch đang nắm tay ta ngủ gục bên giường bệnh.
Ngày hôm đó, ở bệnh viện chăm sóc Tử San, còn Tô Tô bất ngờ gọi điện cho .
Anh đã nghe ra sự bất thường trong giọng , Tô Tô chỉ là đau bụng, nên tin.
Anh yên tâm cúp máy, rồi tiếp tục âu yếm cùng Tử San đến tận khuya mới về.
Ngày 5 tháng 4, Tử San gửi rất nhiều ảnh thân mật cũ của và Phương Tư Dịch trong khách sạn.
Cũng ngày hôm đó, Phương Tư Dịch ôm Tô Tô ngắm bình minh, hát cho nghe bài ca mới sáng tác.
Từng câu từng chữ, đều là lời thương dành cho .
Ngày 7 tháng 4, Tử San gửi một tin nhắn: “Cuối cùng ai trong chúng ta sẽ là người thẳng với ấy đây?”
Hôm ấy, Phương Tư Dịch muốn cùng Tô Tô trở thành Diêm Vương tinh và Charon,
Họ đã sẽ mãi mãi ở bên nhau…
Thì ra tất cả mọi thứ,
Ngay từ trước cả lúc nhận ra, kết cục đã định sẵn.
Tô Tô là một người rất sợ đau.
Thế , thai đau đớn như , vẫn cắn răng chịu đựng để bỏ đứa bé.
Cô phải hận đến mức nào chứ…
Phương Tư Dịch ôm điện thoại của Tô Tô, cuộn tròn trên ghế sofa.
Trong lòng thầm cầu nguyện, cầu xin trời cao cho Tô Tô quay lại, cho một cơ hội cuối cùng.
Nhưng chẳng có lời hồi đáp nào.
Căn nhà yên ắng đến mức chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào của .
Nỗi đau dày xéo đến ngạt thở.
Anh lại bắt đầu nốc rượu từng ngụm lớn.
Một cơn buồn nôn cuộn trào trong dạ dày, lao vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.
Bồn cầu đỏ lòm một màu máu.
Anh choáng váng, rồi ngất lịm.
16
Khi tỉnh lại, Phương Tư Dịch thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Quản lý với : “Là ung thư dạ dày, giai đoạn cuối.”
Phương Tư Dịch sững người vài giây, chỉ khẽ , bảo đừng chuyện này ra ngoài.
Quản lý với ánh mắt đầy thương , rồi quay lưng rời đi.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại một mình .
Tiếng bước chân, tiếng trẻ con khóc, tiếng người qua lại vang vọng từ ngoài hành lang ùa vào tai .
Lúc đó, mới chợt nhớ ra — mình không còn ai thân thích.
Anh chằm chằm trần nhà, ngẩn người.
Vài ngày sau, Phó Tử San đến đón xuất viện.
Trước đó vì đã hứa tạm thời không công khai mối quan hệ,
Nên ta cố ở lại Chu Châu, lâu rồi không quay về thành phố này.
“Vài hôm nữa mình đi dạo phố Phúc Ninh nha? Em nhớ có một nhà hàng Tây rất ngon, không biết giờ còn mở không.”
“Nếu trời đẹp, mình ra công viên ngoại ô chụp vài bức ảnh, lần này em mang theo cả đống váy xinh.”
“Anh muốn em chở về công ty hay về nhà?”
Phó Tử San vừa lái xe vừa rạng rỡ, chuyện vui vẻ.
Tâm trạng ta có vẻ rất tốt.
Nhưng Phương Tư Dịch chợt nhận ra — từ đầu đến cuối, ta chưa từng hỏi vì sao phải nhập viện.
“Phương Tư Dịch? Anh đang nghĩ gì ?”
Tử San liếc , kéo trở về thực tại.
“Không có gì.”
“Thôi, hay là em đưa đi đổi gió một chút nha. Đi Nội Mông đi? Lên thảo nguyên ngắm sao, nhất định sẽ rất lãng mạn.”
Ngắm sao trên thảo nguyên… cũng từng là ước mơ của Tô Tô.
Mắt Phương Tư Dịch chợt nóng lên.
Anh vội nhắm mắt lại, với Tử San: “Anh chợp mắt một lúc.”
Tử San nhận ra cảm của , không vui: “Đừng là… vẫn còn nhớ đến Diệp Tô Tô đấy nhé?”
“Phương Tư Dịch, ta đã chết rồi. Không quay về nữa đâu. Con người phải học cách về phía trước.”
Môi mím chặt.
Trong lòng có thứ gì đó cuộn trào, sôi sục.
Anh từ từ mở mắt, về phía cây cầu vượt biển phía trước, ánh mắt lạnh như băng.
“Đúng, không thể quay về nữa rồi.”
Tử San không nghe rõ, nghiêng đầu đầy khó hiểu.
Phương Tư Dịch siết chặt ánh , đưa tay ra phía .
Khoảnh khắc tiếp theo,
Tiếng hét vang vọng trên cầu vượt biển.
Tiếng phanh xe gấp rú lên chói tai.
Một chiếc xe hơi lao qua lan can cây cầu…
Rồi rơi thẳng xuống biển sâu.
Nước biển dần dần nuốt trọn cả chiếc xe.
Tử San vùng vẫy đau đớn trong xe, cuối cùng cũng tắt thở.
Phương Tư Dịch đã hoàn thành kế hoạch của mình, cũng bắt đầu thấy ý thức mờ dần.
Anh ra ngoài cửa sổ — đáy biển xanh thẳm, tĩnh lặng.
Anh cảm nhận bản thân đang rời xa cái thế giới ồn ào đó từng chút một.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, Phương Tư Dịch mơ hồ thấy hình bóng của Tô Tô hiện lên trong làn nước.
Cô quay lại, mỉm với , trong mắt lấp lánh, như cất giấu cả dải ngân hà.
“Tô Tô…”
Phương Tư Dịch vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt , hình bóng ấy nhanh chóng tan biến…
Dưới đáy biển sâu, Phương Tư Dịch vĩnh viễn không thể chạm tới ngôi sao Charon của mình nữa.
Ngay khi Phương Tư Dịch chuẩn bị mất đi hoàn toàn ý thức,
bên tai vang lên một âm thanh điện tử lạnh lùng:
“Ngài Phương, hệ thống đã phát hiện ra ngài có mong muốn cứu vãn mối quan hệ với Diệp Tô Tô. Hiện có thể hỗ trợ ngài gặp lại ấy dưới hình thức linh hồn.”
“Hệ thống cầu ngài chinh phục lại Diệp Tô Tô, nếu thất bại, linh hồn của ngài sẽ tan biến.”
“Ngài có chấp nhận nhiệm vụ này không?”
Mặc dù không rõ hệ thống là gì,
Phương Tư Dịch không chút do dự chọn: “Chấp nhận.”
Bạn thấy sao?