Mắt Sở Thiên Nam đỏ hoe, vô thức gọi điện cho tôi.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ còn tiếng báo không liên lạc .
Anh mở WeChat, ấn nút ghi âm, giọng run rẩy gửi cho tôi một tin nhắn:
“Trình Yển Nông, em đừng tưởng không nghe máy là dọa , cảnh cáo em đừng loạn nữa!”
“Thấy tin nhắn thì gọi lại cho , …”
“Anh muốn chuyện nghiêm túc với em.”
Cho đến lúc này, vẫn nghĩ tôi đang giận dỗi mà mình mẩy.
Anh không biết, ngay khoảnh khắc tiết lộ thân phận thật của tôi cho bọn tội phạm, chúng ta đã vĩnh viễn đánh mất cơ hội “ chuyện cho tử tế” rồi.
Sở Thiên Nam, tôi sẽ không “giận dỗi” nữa đâu.
Lần này… hài lòng chưa?
Chiều hôm đó, nắng nhẹ vừa đẹp.
Từ An An muốn ra ngoài hít thở không khí, chồng tôi liền dìu ta đi dạo quanh phố.
Đi một đoạn, phía trước có một đám đông đang tụ tập ở biên giới.
Anh ta chặn một người vội vã đi ngược lại, tò mò hỏi:
“Phía trước có chuyện gì , sao đông người thế?”
Người kia mặt cắt không còn giọt máu:
“Đừng tới đó! Có một thi thể bị bọn tội phạm Miến Bắc sát , bị ném ngay sát biên giới, thảm lắm, mà muốn nôn!”
Nghe xong, chồng tôi tái mặt, theo bản năng muốn quay đi.
Nhưng Từ An An lại hiếu kỳ kéo tay ta:
“Đi xem chút đi, dù sao em cũng thoát chết trở về rồi, những người đó thì không may mắn như em đâu.”
“Em rồi mà, bên đó kinh khủng lắm!”
“Trình Yển Nông còn không chịu cứu em, nếu không nhờ thì giờ nằm ở đó là em rồi.”
Chồng tôi bị kéo đi trong tâm trạng hoảng hốt, nhắm chặt mắt không dám .
Quả nhiên, nhiều người xung quanh vừa liền nôn mửa.
Có người không kìm thốt lên:
“Đáng tiếc thật, này mặt mũi cũng xinh xắn, chỉ là cái vết sẹo này hỏng hết rồi! Nhìn nốt ruồi lệ ở khóe mắt ấy kìa, đẹp quá trời!”
Chồng tôi — đang nhắm mắt — bỗng giật mạnh, mở choàng mắt.
Giây tiếp theo, ta hoàn toàn chết lặng.
Người khác có thể nhầm, riêng thì không.
Bởi vì vết sẹo trên mặt tôi… là do chính tay ta khắc xuống.
Năm đó tôi quyết định nhận nhiệm vụ nằm vùng, vốn dĩ không nên cho biết.
Nhưng tôi sợ, nếu lỡ có chuyện gì, sẽ không chịu nổi khi bất ngờ nhận tin tôi đã chết.
Nhiệm vụ lần này lại ở nước ngoài, không ảnh hưởng đến , nên tôi đã thật — còn để chính tay giúp tôi “ngụy trang”.
Lúc cầm con dao, run như cầy sấy, miệng cứ không nỡ xuống tay.
Tôi nắm tay , thẳng vào mắt , rồi tự tay rạch một vết thật dài trên mặt mình.
“Thiên Nam, chỉ có thế này em mới có thể cứu hàng nghìn người, mới có thể an toàn trở về.
Anh thấy ghét gương mặt này của em rồi sao?”
Lúc đó, Sở Thiên Nam đỏ hoe mắt, lắc đầu liên tục:
“Anh không quan tâm gì hết… chỉ cần em quay về an toàn.”
Và bây giờ, khi lại thấy vết sẹo ấy…
Chủ nhân của nó đã bị phân xác, nằm rải rác bên biên giới.
Sắc mặt tái mét.
Hai chân mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Em là cảnh sát, em tự xử lý mọi chuyện. An An không giống em, ấy chỉ có mình !”
“Cô ta nhỏ nhen! Còn bảo sẽ chết ta, chờ xem ta có chết không!”
“Trình Yển Nông, em ích kỷ quá!”
Từng câu từng chữ ngày trước như mũi dao dồn dập đâm vào tôi, giờ lại từng nhát đâm ngược vào chính tim .
“Yển Nông!”
Anh gào lên, đôi chân không đứng nổi, chỉ còn cách bò lê về phía tôi.
Móng tay cào rách cả đất, quần âu lem đầy bụi bẩn, không còn để tâm nữa.
Trong mắt người khác, thi thể ấy đáng sợ khủng khiếp.
Trong mắt , lại là báu vật vô giá.
“Không sao, không sao đâu!”
“Yển Nông, vợ ơi, là … là lỗi của …”
“Anh ở đây! Anh đến rồi!”
Anh vừa khóc vừa ôm lấy những phần thi thể rải rác, cố gắng ghép chúng lại thành một hình người.
Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Mặt đất gồ ghề khiến đầu tôi lăn theo dốc mà rơi xuống.
“Không!”
Anh mất kiểm soát, nhào đến trượt ngã lăn theo dốc!
Khuỷu tay, đầu gối trầy xước nặng nề, máu chảy lênh láng, vẫn ôm lấy đầu tôi thật chặt.
Nước mắt nóng hổi rơi như mưa, bàn tay gầy guộc không ngừng lau đi lớp bùn trên gương mặt tôi.
Khi ngón tay lướt qua vết sẹo ấy, cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng.
Bạn thấy sao?