Khi Tình Yêu Chạm [...] – Chương 1

1

Chồng tôi bị tai nạn xe, trở thành người thực vật.

Mẹ chồng thà để ấy chết chứ nhất quyết không chịu bỏ tiền ra cứu.

Tôi thương chồng, đau lòng khôn xiết.

Tôi chạy vạy khắp nơi vay tiền từ họ hàng bên ngoại, bán hết tài sản, thậm chí vay cả tín dụng đen để chữa trị cho ấy, cuối cùng cũng cứu một mạng.

Vậy mà việc đầu tiên ta sau khi tỉnh lại, lại là đòi ly hôn với tôi.

Lý do là: “Tôi đã chết một lần, không muốn tiếp tục sống cuộc đời gượng ép này nữa. Tôi muốn theo đuổi đích thực.”

Lúc ấy tôi mới biết, ta gặp tai nạn là trên đường đi mua quà lễ Thất Tịch để lấy lòng tiểu tam.

Nếu sống lại một lần nữa, tôi sẽ gọi điện cho mẹ chồng, và bà ta vẫn sẽ lạnh nhạt : “Tôi không có tiền. Nó là chồng , nó chết thì góa, ráng chịu mà thủ tiết đi!”

Tôi sẽ cầm điện thoại vẫn còn đang kết nối, quay sang bác sĩ và : “Nhà tôi hết tiền rồi, rút ống thở đi, chúng tôi bàn bạc xong hết rồi, không cứu nữa.”

“Có phải là người nhà của Dương Vĩ không? Đây là bệnh viện Giang Nhất. Anh ấy bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, đang cấp cứu. Xin mời người nhà nhanh chóng đến bệnh viện ký giấy phẫu thuật.”

Tôi lại một lần nữa mở mắt, thời gian quay trở về đúng ngày ta gặp tai nạn, cũng là lúc tôi nhận cuộc gọi từ bệnh viện.

Kiếp trước, khi nghe tin báo, tôi thậm chí còn chẳng kịp buộc dây giày, lao thẳng đến bệnh viện.

Ca cấp cứu kéo dài hai ngày.

Cuối cùng, bác sĩ tuyên bố ta chết não.

Muốn tiếp tục duy trì sự sống sẽ tốn một khoản viện phí khổng lồ.

Tốt nhất cũng chỉ có thể thành người thực vật, sống phụ thuộc vào máy móc và chờ điều kỳ diệu xảy ra.

Gặp chuyện như , ai có thể nhẫn tâm người gối đầu ấp tay bên cạnh mình chết đi, mà lựa chọn khoanh tay đứng ?

Tôi không do dự, lập tức quyết định cứu người.

Tôi đem toàn bộ số tiền mình có ra thanh toán viện phí, số tiền ấy chẳng thấm vào đâu.

Dương Vĩ là một kẻ bám váy mẹ.

Ngôi nhà chúng tôi ở đứng tên mẹ chồng, lương hàng tháng của ta cũng phần lớn đưa cho bà.

Tôi cầu xin mẹ chồng bỏ tiền ra cứu con trai mình.

Dù sao đi nữa, trường hợp người thực vật tỉnh lại không phải chưa từng có, tiền không thể so với mạng người.

Vậy mà tôi không ngờ , bà ta lại dửng dưng : “Tôi già rồi, gì có tiền? Nó là chồng , không phải chồng tôi. Muốn cứu thì tự lo đi, tôi chẳng có tiền đâu, muốn mạng tôi cũng không có!”

Tôi không thể tin nổi những lời đó là từ miệng bà ta ra.

Người ta vẫn cha mẹ là người thương con nhất.

Huống hồ gì Dương Vĩ lại là đứa con cưng, cái gì cũng nghe theo bà, thế mà bà lại nỡ lòng nào ta chết?

Ban đầu tôi còn nghĩ bà chỉ cho có.

Không ngờ bà ta thực sự mặc kệ, còn giả bệnh, suốt ngày ở nhà hầm canh bồ câu bồi bổ sức khỏe, không hề đến bệnh viện lấy một lần.

Khi ấy tôi đã lạnh lòng hoàn toàn.

Tôi thấy thương Dương Vĩ, người ta thương nhất – mẹ mình – thà giữ chặt tiền còn hơn cứu mạng con trai.

Tôi còn chưa biết lúc ấy ta nuôi tiểu tam bên ngoài.

Lại càng không biết vụ tai nạn là do ta trên đường đi mua quà Thất Tịch lấy lòng ả kia.

Thế nên, thấy mẹ chồng chỉ nghĩ đến tiền, không quan tâm sống chết con trai, tôi đau lòng không thôi.

Tôi đã buồn bã rất lâu, sau đó cắn răng bỏ hết tài sản ra cứu ta.

Không đủ tiền, tôi dày mặt tìm bố mẹ và họ hàng vay mượn khắp nơi, thậm chí vay cả tín dụng đen.

Bởi vì trong lúc sinh tử, những chuyện khác đều chỉ là chuyện nhỏ.

Tôi nghĩ, cứ cứu trước đã, đợi ta tỉnh lại, sẽ đi lấy lại số tiền gửi chỗ mẹ ta, rồi vợ chồng cùng nhau kiếm tiền trả nợ cũng không muộn.

Tôi nghĩ chỉ cần người còn sống, tiền có thể kiếm lại .

Ngày nào tôi cũng đến bệnh viện đúng giờ, mang cháo dinh dưỡng, theo lời bác sĩ xoa bóp cho ta, trò chuyện với ta, hy vọng ta có thể sớm tỉnh lại.

Ông trời không phụ người có tâm.

Sau nửa năm, Dương Vĩ thật sự tỉnh lại.

Tôi mừng rơi nước mắt.

Nhưng việc đầu tiên ta sau khi mở mắt… là đòi ly hôn.

Tôi như sét đánh ngang tai, cả người sững sờ, còn tưởng ta tỉnh dậy đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.

Không ngờ ta lại : Sau khi cận kề cái chết, ta hiểu ra cuộc đời rất ngắn ngủi, không muốn tiếp tục sống những ngày tháng nhạt nhẽo với tôi, mà muốn dũng cảm theo đuổi đích thực.

Tôi không thể ngờ, cái mà ta gọi là “những ngày nhạt nhẽo” lại chính là những tháng ngày tôi hy sinh tất cả để cứu sống ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...