Khi Vợ Phản Công – Chương 1

Chồng tôi – Tống Tranh – dan díu với thư ký trong văn phòng, tôi lập tức quay sang tố cáo ta.

Chiều hôm đó, Tống Tranh bị cắt lương, giáng chức, phải tự kiểm điểm trước hội đồng quản trị, ghi vào hồ sơ công ty, trở thành “nhân vật nổi tiếng” của công ty.

Tôi gõ ngón tay lên bài kiểm điểm của ta, :

“Tống Tranh à Tống Tranh, đúng là xui xẻo hết phần người khác.”

Sự nghiệp lao dốc, tiếng xấu lan xa, tội lỗi trong hôn nhân bị tôi nắm chắc trong tay – còn ai thảm hơn Tống Tranh không?

1

Chồng tôi Tống Tranh và nữ thư ký hôn nhau ngay tại văn phòng, tôi bắt gặp tận mắt và lập tức viết đơn tố cáo.

Đàn ông ngoại đến chó còn ghét.

Tôi ngay trong đêm chỉ đạo người giúp việc đóng gói hành lý của ta ném ra ngoài, tiện tay thay luôn ổ khóa.

Còn thư ký kia – trước kia dựa hơi Tống Tranh mà chuyện mỉa mai tôi – giờ Tống Tranh thân mình còn lo chưa xong, tôi còn nương tay với ta chắc?

Tôi gọi thẳng cho trưởng phòng nhân sự:

“Cho ta chọn – tự xin nghỉ hay bị đuổi.”

Xin nghỉ còn ra đi êm đẹp, bị đuổi thì lý do sẽ ghi vào hồ sơ – đứa ngốc cũng biết nên chọn gì.

Tống Tranh không vào nhà , gọi điện chửi ầm lên:

“Cố Khê, tôi chưa thấy ai độc ác như ! Tôi phải ly hôn với !”

Ly hôn á? Tôi sợ quá đi mất!

Tôi giả vờ ấm ức qua điện thoại:

“Anh nhớ giữ lời đó nhé, ai không chịu ly hôn thì là chó.”

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở văn phòng luật sư.

Vừa là vợ chồng từ thời trẻ, vừa là cộng sự ăn – tài sản nhiều như thế, không có vài luật sư thì chẳng phân xử cho rõ ràng nổi.

Tống Tranh vừa thấy tôi mắt đã bốc lửa.

Anh ta từ hai bàn tay trắng nên cơ nghiệp, bình thường ở công ty ai chẳng gọi một tiếng Tổng giám đốc Tống, hội đồng quản trị còn phải dựa vào ta kiếm tiền, ngoài đời ai cũng nể mặt.

Hôm qua bị bắt tự kiểm điểm trước mặt mọi người – mất hết cả danh dự.

“Không cần gì hết. Ly hôn. Chia tài sản luôn!”

Anh ta bày ra vẻ lạnh lùng, ngẩng cao đầu tôi đầy khinh miệt.

Tôi tốt bụng nhắc nhẹ:

“Ơ… ơi, lộ lông mũi kìa…”

Tống Tranh khựng lại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ:

“Cố Khê!”

Tôi ra vẻ vô tội:

“Ly hôn thôi mà, thật cũng không à? Ai bảo ngẩng đầu cao quá, không thì tôi thấy sao …”

Tống Tranh tức đến ngực phập phồng, cố kìm lửa rồi trút giận lên luật sư:

“Mau lên, tôi không muốn để con đàn bà này mang danh vợ tôi thêm một giây nào nữa!”

Luật sư của ta hiểu ý, vừa định mở miệng thì tôi cắt ngang luôn:

“Tôi muốn bảy phần tài sản. Tôi không cần cổ phiếu, không cần quỹ, không cần xe, cũng không cần cổ phần công ty – chỉ cần tiền mặt. Tiền không đủ thì lấy nhà cũng .”

Chưa kịp để luật sư lên tiếng, Tống Tranh đã lạnh:

“Cố Khê, điên rồi!”

Anh ta khinh bỉ tôi:

“Nhìn cái trò bẩn thỉu đi! Tố cáo tôi với hội đồng quản trị mà còn mặt dày đòi bảy phần à?”

Tôi chớp mắt, giọng chân thành:

“Sao lại không dám chứ? Tôi tố cáo với hội đồng quản trị, nội dung chẳng phải chính là chuyện ngoại à?”

Tống Tranh nghẹn họng, mặt đỏ bừng như gấc.

Luật sư của ta vội lên tiếng:

“Cô Cố, có bằng chứng gì chứng minh thân chủ tôi ngoại không? Đừng là lén quay clip nhé. Clip quay lén không có giá trị pháp lý! Nếu để lộ ra ngoài, tôi sẽ thay mặt thân chủ truy cứu trách nhiệm pháp luật của !”

Tống Tranh thở hắt ra, lạnh lùng tôi:

“Cố Khê, nghe thấy chưa? Không biết thì đi học luật nhiều vào!”

Nhưng tôi còn nghiêm túc hơn cả hai người họ:

“Tống Tranh, với luật sư cái gì ? Tôi là công dân tuân thủ pháp luật đấy nhé, sao có chuyện quay lén người khác? Mà quay cũng là camera giám sát quay thôi.”

Tôi ta từ trên xuống dưới:

“Phòng họp công cộng mà, Tổng giám đốc Tống chọn chỗ hay ghê…”

Tống Tranh mặt vừa hạ xuống một chút, nghe lại đỏ bừng lên, gầm lên:

“Cố Khê!”

Luật sư vội đè tay ta xuống, bộ nghiêm túc công việc:

“Tốt nhất là Cố không có clip. Camera nội bộ công ty tuyệt đối không phát tán ra ngoài. Nói cách khác, không có bằng chứng nào chứng minh thân chủ tôi ngoại …”

“Ai tôi không có?”

Tôi lập tức phản bác.

“Tôi tất nhiên là có!”

Tôi lục trong túi lấy ra hai tờ giấy nhăn nhúm đặt lên bàn trà giữa hai bên, giọng rất chi là chân thành:

“Nhìn đi – báo cáo kiểm điểm công khai trước hội đồng quản trị – mấy xem, có tính là bằng chứng không?”

2

Trong chớp mắt, sắc mặt của Tống Tranh và luật sư ta cùng lúc thay đổi.

Tôi vẫn tươi như hoa, giọng điệu cực kỳ khiêm tốn cầu thị:

“Chồng tôi hôn thư ký ngay trong phòng họp mà.”

Nói là hôn thôi sao?

Làm gì chỉ có hôn.

Nếu không có hành nào hơn thì hội đồng quản trị đời nào chịu đồng ý cho tôi bắt Tống Tranh phải kiểm điểm công khai?

Phòng họp công cộng đặt mấy cái thiết bị đắt tiền, camera giám sát bật 24/24.

Quay lâu quá nhiều người quên mất, huống hồ lúc cảm dâng trào ai còn nhớ có cái máy không chớp mắt chằm chằm?

Tôi cầm đoạn clip đi thẳng lên hội đồng quản trị, thẳng luôn:

“Không xử lý nội bộ thì tôi tung ra báo chí.”

Nói là camera nội bộ không phát tán, muốn lộ ra ngoài thì thiếu gì cách – không một ngàn cũng tám trăm.

Hạng người như Tống Tranh – nhân vật nổi tiếng – tôi căn bản không cần gì nhiều.

Chỉ cần tung tin đồn thôi là đám phóng viên lá cải sẽ tự mò ra chứng cứ.

Còn kèm theo suy đoán, phân tích diễn giải trước sau, chi tiết sống , lý lẽ rành mạch.

Công ty đang chuẩn bị niêm yết cổ phiếu.

Hội đồng quản trị nào dám để truyền thông ngửi ra chuyện này?

Đành phải đồng ý để Tống Tranh viết bản kiểm điểm nội bộ.

Mà tôi ầm ĩ như chẳng lẽ chỉ vì thích náo nhiệt?

Tôi cũng là cổ đông công ty.

Bản kiểm điểm đó chẳng lẽ không gửi cho tôi một bản?

Cho dù họ không đưa, tôi không biết tự đi đòi chắc?

Trắng mực đen chữ, có chữ ký rõ ràng.

Chính miệng Tống Tranh thừa nhận hành vi không đứng đắn nơi việc.

Tống Tranh thở hổn hển, tôi với ánh mắt hận không nuốt chửng .

Nhưng tôi sợ chắc?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...