Khi Vợ Phản Công – Chương 2

Sợ cũng phải tố chứ!

Đàn ông ngoại mà không tố cáo thì giữ lại để ăn Tết chắc?

Có lẽ ta không ngờ tôi lại nắm chứng cứ cứng như .

Anh ta với luật sư chui ra một góc thì thầm bàn bạc cả buổi.

Tôi ngồi chờ mà ngáp muốn trẹo quai hàm.

Bàn cái gì chứ?

Bàn xong thì ta chùi sạch mấy trò dơ bẩn ta à?

Chỉ cần tôi còn cầm bản kiểm điểm trong tay.

Chuyện ta là kẻ có lỗi trong hôn nhân coi như đóng đinh luôn rồi!

Tôi nắm chắc lý lẽ.

Tôi sợ gì?

Một hồi sau hai người quay lại.

Luật sư mở miệng:

“Cô Cố, ông Tống nghĩ nghĩa mười mấy năm vợ chồng, đồng ý nhường 60% tài sản.”

Tôi suýt bật tại chỗ.

Tưởng đây là chợ hả?

Còn mặc cả ba hào năm cắc nữa.

Tôi đứng phắt dậy:

“Không bàn nữa! Ra tòa cho xong!

Luật sư, chuẩn bị đơn kiện đi!”

Luật sư của tôi như trao trọng trách lớn.

“Dạ dạ dạ” lia lịa, mở laptop ra gõ đơn ngay tại chỗ.

“Không cần nữa!” Tống Tranh gầm lên.

Ha, sống với nhau bao nhiêu năm, tôi lạ gì ta.

Mặt mũi còn quan trọng hơn mạng.

Một Tổng giám đốc Tống mà bị vợ kiện ra tòa vì ngoại .

Chứng cứ còn là bản kiểm điểm chính tay ta viết?

Chuyện đó lộ ra ngoài còn hơn chết ta.

Mặt Tống Tranh nghẹn đỏ như gan heo.

Nghiến răng ken két:

“Theo ! 70-30! Tôi nhường 70!”

Tôi lắc ngón tay:

“No no no, đó là giá lúc nãy.

Giờ đổi rồi.

80-20, tôi tám.”

“Cố Khê!” Tống Tranh rống lên.

Tôi ta đầy chán ghét.

Bao nhiêu năm cùng nhau bươn chải.

Đối tác ép giá tôi một trăm lần có tám mươi.

Sao đến lượt tôi ép giá một lần mà Tống Tranh như chưa từng thấy đời?

Tôi nhíu mày:

“Anh không đồng ý à?

Thôi tôi đi kiện cho tòa phân xử!

Luật sư, đơn xong chưa?”

“Xong ngay đây, chỉ chỉnh mấy chữ thôi!”

Luật sư của tôi trình độ khỏi bàn.

Mới mấy phút mà đơn kiện đã gần xong.

Phen này nhớ thưởng thêm tiền.

Thấy tôi sẵn sàng cầm đơn đi tòa bất cứ lúc nào.

Tống Tranh nghiến răng ken két.

Từ kẽ răng rít ra mấy chữ:

“Không ra tòa nữa!

Theo !

80!”

“Tôi không cần cổ phiếu, không cần quỹ, không cần xe, cũng không cần cổ phần công ty – chỉ cần tiền mặt và nhà!”

Tôi tranh thủ chốt luôn.

Mạch máu trên trán Tống Tranh gần như muốn nổ tung.

Nhưng cuối cùng ta vẫn nghiến răng gật đầu:

“Được!”

Tôi ngoắc luật sư:

“Đưa hợp đồng đây!”

Luật sư của tôi chạy như bay.

Đặt bản hợp đồng soạn sẵn lên bàn.

Trong lúc ấy đặt giấy tờ, tôi còn tranh thủ móc Tống Tranh:

“Biết điều sớm thì khỏe rồi.

Lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi.

Thà tôi đi uống trà chiều với mấy chị em còn hơn.”

Tống Tranh coi như điếc.

Cúi đầu hợp đồng.

Vừa thấy tỷ lệ chia trên giấy.

Anh ta lập tức ngẩng phắt lên, mắt tóe lửa:

“Cố Khê, tính trước hết rồi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...