3
Trên hợp đồng trắng mực đen chữ ghi rõ 80-20.
Hồi nãy luật sư chỉ mở laptop chứ có in gì đâu.
Hợp đồng này rõ ràng soạn sẵn.
Ôi chao, sơ suất ghê.
Để ta phát hiện mất rồi.
Tôi gượng:
“Ai biểu đoán trúng bụng dạ chi.
Mà cũng tiện thôi.
Nếu lúc đầu chịu đồng ý 70-30 thì tôi còn phải in thêm bản mới.
Tốn giấy lắm.
Tôi là công dân xanh-sạch-đẹp, môi trường mà.”
Cầm xong bản thỏa thuận có chữ ký.
Tôi với Tống Tranh kéo nhau đến thẳng phòng đăng ký ly hôn.
Cả quá trình chưa đầy mười lăm phút là xong.
Ra cửa mỗi người đi một ngả.
Không buồn liếc nhau lấy một cái.
Có gì đáng đâu.
Anh ta thấy tôi ác.
Tôi thấy ta bẩn.
Nhìn nhau chỉ thêm chướng mắt.
Một tháng sau, giấy chứng nhận ly hôn của chúng tôi cấp xong xuôi, đúng lúc cửa hàng mới của tôi khai trương, thật sự là song hỉ lâm môn.
Nhiều chuyện vui như , sao tôi lại không ăn mừng một chút chứ?
Khai trương phải rôm rả, múa lân múa sư tử, nhảy đường phố, flash mob, cái gì xua đuổi xui xẻo là tôi đều mời, kết hợp Đông Tây đủ kiểu, náo nhiệt vô cùng.
Tôi mở một cửa hàng bán quần áo và thiết bị thể thao, tiết mục cao trào nhất đương nhiên là màn trình diễn.
Những chị mẫu thể hình khỏe khoắn, rạng rỡ, mặc đồ tập gym, đồ chạy bộ, đồ yoga, nhảy aerobic hoặc khoe cơ bắp lập tức khiến không khí ở hiện trường bùng nổ.
Hiệu quả sự kiện rất tốt, lát nữa kiểu gì cũng có một đợt khách cao điểm, kết hợp với khuyến mãi giảm giá, chắc chắn mở hàng thành công.
Tôi đang khoái chí tính toán hôm nay có thể thu về bao nhiêu, thì bất ngờ một cơn gió lạnh ập tới.
Tôi theo phản xạ né người, liền thấy một bóng người loạng choạng lao qua trước mặt tôi, suýt ngã sấp mặt.
Người đó vung tay không trúng tôi, đứng vững lại liền quay sang chửi:
“Cố Khê, mày dám né à!”
Ôi chao, khéo thật, hóa ra là mẹ của Tống Tranh.
“Chào bác, bác cũng đi tập thể dục à?” Tôi niềm nở chào hỏi, tiện thể góp ý chân thành.
“Nhưng mà cháu nghĩ bác nên đi bệnh viện khám tiểu não trước đã, đi đứng sao mà không vững thế này?”
Mặt bà Tống trắng bệch vì tức, chỉ tay vào tôi mắng:
“Cố Khê, con đàn bà không biết xấu hổ! Nhà chúng tôi nuôi mày tám năm trời, mày còn chia chác đi nhiều tiền của Tống Tranh, mày không thấy nhục à?”
“Sao lại không thấy chứ?” Tôi mặt vô cùng chân thành.
“Năm đó Tống Tranh tự nếu ngoại thì sẽ ra đi tay trắng, tôi còn chẳng bắt ta trắng tay mà để lại cho ta hai phần, tôi quá nhân hậu luôn còn gì.”
Tôi nghiêm túc hỏi:
“Bác sợ Tống Tranh nuốt lời bị báo ứng nên muốn tôi giúp ta thực hiện lời hứa, lấy nốt hai phần còn lại luôn hả?”
“Bà…” Mẹ Tống Tranh run lẩy bẩy như bị Parkinson, tôi cũng sợ bà ngã lăn ra rồi vu oan cho tôi.
May mà bà giống hệt trong ấn tượng của tôi, lì lợm như gián đập hoài không chết, không những không xỉu mà còn xông lên định đánh tôi.
Nhưng tôi dễ bị đánh thế chắc?
Đây là cửa hàng bán đồ thể thao mà, thứ không thiếu nhất chính là mấy to cao cơ bắp cuồn cuộn.
Thấy hai nhân viên lực lưỡng đứng chắn trước mặt tôi, còn phô trương luôn cả ngực với bắp tay rắn chắc, bà Tống biết đánh không nổi liền đổi chiến thuật.
Bà ta đá đổ bức tượng hoạt hình trước cửa tiệm tôi, trong tiếng rạn vỡ giòn tan, bà ta ngồi phịch xuống đất khóc lóc ăn vạ:
“Sao tôi khổ thế này! Lại rước về con dâu mất nết!”
“Con trai tôi nuôi nó tám năm mà nó chẳng nhớ ơn, còn vét hết tiền của nó!”
“Đàn bà gì mà không chăm chồng dạy con, không hầu hạ con trai tôi, ra ngoài phô mặt, còn lấy tiền con tôi nuôi trai bao…”
Ồ, màn này hấp dẫn ghê!
Kịch bản thế này mà lên báo lá cải thì chắc chắn bùng nổ.
Tôi lập tức lấy điện thoại gọi:
“Alo tòa soạn Tin Nóng hả? Tôi có tin cực hot, mẹ của Tống Tranh – giám đốc Tân Duệ Khoa Kỹ – đang chửi bới um sùm giữa quảng trường Thời Đại mới mở, nội dung siêu sốc, mời phóng viên tới ngay…”
Mẹ Tống đang gào nửa chừng thì nghẹn họng im bặt.
Tôi vội khuyến khích:
“Bác tiếp đi mà, phóng viên sắp tới rồi, nhiều nhất năm phút thôi…”
“Cố Khê, con tiện nhân này, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Bà Tống bật dậy nhanh như lò xo, vừa chửi tôi vừa chạy biến, y như gắn cơ phản lực.
Nhìn tốc độ đó, ai mà đoán lúc nãy bà ta còn giả vờ đi đứng loạng choạng chứ?
Tôi lắc đầu cảm thán.
Bệnh này cũng hay thật, đến là đến, đi đến là đi, vừa nãy còn run không đứng vững mà giờ chạy nhanh như bay.
Bà ta vừa đi khỏi thì bên ngoài cũng vừa kết thúc tiết mục khai trương, dòng người bắt đầu ùn ùn đổ vào cửa hàng.
Anh luật sư tới ủng hộ còn giơ ngón cái khen tôi:
“Cô Cố, canh thời gian chuẩn thật!”
Vừa hay không ảnh hưởng gì đến buôn bán.
Tôi vừa chỉ đạo người dọn dẹp tượng vỡ vừa khiêm tốn đáp:
“Cũng thường thôi mà.”
Anh ấy lại khen tiếp:
“Chiêu vừa rồi cũng cao tay ghê, bà cụ lần này chắc chừa luôn.”
Tôi nghiêm mặt phủ nhận:
“Tôi xưa nay luôn tôn trọng người già và thương trẻ nhỏ.
Chỉ là người già phạm pháp thì phải xử theo pháp luật thôi, mình cần bảo vệ sự nghiêm minh của luật pháp mà.”
Nói xong tôi rút điện thoại gọi 113:
“Alo đồng chí ạ, tôi muốn báo án.”
Bạn thấy sao?