Khách tới thì tôi vẫn chào niềm nở.
Mặt ông Tống Tranh cứng đờ, cũng quên mất.
“Tôi… tôi gì cơ?” Ông ta không tin nổi lặp lại.
Ông cụ từng dạy học ở quê, cầm thước đánh học trò, chữ nghĩa chẳng bao nhiêu tự phong mình nho nhã.
Ngày nào cũng bày mực giấy trà họa, thích gọi là thầy giáo, ông giáo.
Người khác nể mặt Tống Tranh nên chiều ý gọi .
Ngày xưa tôi cũng gọi là ba, giờ ly hôn rồi, ông ta chắc nghĩ tôi vẫn sẽ lịch sự gọi ông giáo Tống hay gì đó.
Chắc ông nằm mơ cũng không ngờ tôi mở miệng gọi “ông” một tiếng nghe thô không chịu .
“Chứ sao nữa, ông lớn tuổi , tôi đây tôn trọng người già lắm, phải gọi ông một tiếng ông chứ.”
Tôi tươi giải thích, còn tốt bụng khuyên:
“Ông ạ, cỡ tuổi này tập gym cũng hơi muộn rồi đấy, đừng tốn tiền vô ích, về nhảy mấy bài dưỡng sinh là rồi.”
Mỗi câu tôi một chữ “ông”, mặt ông ta từ xanh dần thành tím.
Ông ta ghét nhất mấy ông bà già ra đường nhảy dưỡng sinh, mà tôi lại bảo ông về nhảy dưỡng sinh.
Ông ta trừng mắt tôi, hít mấy hơi thật sâu mới nén giận mở miệng:
“Cố Khê, phụ nữ như cầm cổ phần công ty cũng chẳng để gì, chuyển hết cho Tống Tranh đi.”
Phải công nhận ba Tống Tranh mưu sâu hơn mẹ ta nhiều.
Giận sôi máu vẫn không quên mục đích chính.
Không lạ mẹ Tống Tranh chỉ biết gào khóc đánh đá, còn ông cụ thì giỏi ngấm ngầm tính toán.
Mấy năm nay ông ta chuyện với tôi lúc nào cũng ra lệnh.
Hôm nay cũng , mở miệng là giọng ra lệnh.
Ông ta tưởng mình là cái gì chứ?
“Ồ, trùng hợp ghê, tôi cũng chẳng muốn giữ mấy cổ phần đó đâu.”
Tôi hì hì gật đầu đồng ý ngay.
Thật ra lời ông đúng ý định của tôi luôn.
Nhưng cách thì… chắc không như ông nghĩ đâu.
Ông ta không đoán , thấy tôi đồng ý liền hài lòng ra mặt.
Bị tôi gọi “ông” mà còn nguôi giận một chút.
Ông ta gật đầu, bộ hiền từ dạy dỗ:
“Biết điều thế là tốt. Để tôi bảo Tống Tranh liên lạc với .”
6
Ông già quay lưng đi rồi.
Tôi lập tức quay qua nhắn tin cho mấy cổ đông lớn nhất công ty: bán cổ phần, ai nhanh thì .
Khi Tống Tranh nhận tin, tôi đã gặp và thương lượng với mấy người xong rồi.
Anh ta tức tối chạy đến tìm tôi:
“Cố Khê, định gì đây?”
Tôi mặt vô tội:
“Thì bán cổ phần thôi, còn gì nữa?”
Tống Tranh gầm lên:
“Cô với ba tôi là sẽ chuyển nhượng không công cho tôi, giờ đi tìm người khác là sao?”
Tôi giữ không ít cổ phần, lại toàn là cổ phần gốc.
Công ty sắp lên sàn, chỗ cổ phần này đủ sức ảnh hưởng đến quyền kiểm soát.
Tôi Tống Tranh ngạc nhiên:
“Tống Tranh, đầu bị sao à?”
Tôi chỉ không muốn giữ cổ phần nữa, chữ nào bảo sẽ cho ?
Lại còn miễn phí?
Tôi kiên nhẫn giảng giải:
“Tống Tranh, thiếu tiền đến mức không có gì ăn, dinh dưỡng kém nên não teo à?”
“Cổ phần gốc mà đòi tôi cho không? Mơ giữa ban ngày hả?”
“Hay đi khám bác sĩ đi, đừng sợ tiền khám đắt, nể vợ chồng cũ tôi trả cho.”
Trán Tống Tranh nổi gân xanh.
Anh ta tôi chằm chằm muốn xác định tôi thật hay chỉ chọc tức.
Nhưng thấy tôi mới bán chưa đầy hai mươi phút mà đã có ít nhất năm cổ đông gọi hỏi mua, cuối cùng ta không nhịn nổi nữa, nghiến răng:
“Những cổ phần đó, tôi cũng mua .”
Ừ, mua chứ sao không.
Anh cũng là cổ đông mà.
Tôi lập tức đổi giọng vui vẻ:
“Muốn mua sớm đi, bàn giá luôn nhé.”
Công ty sắp niêm yết, cổ phần gốc lúc này giá trị nhất.
Tôi vừa rao bán đã có người hỏi không ngớt.
Có cổ đông, có nhà đầu tư, có cả mấy kẻ muốn nhảy vào kiếm lời phút chót.
Tôi thương lượng mấy vòng, giá lên rất ngon.
Tống Tranh muốn số cổ phần đó thì chỉ có cách trả giá cao hơn.
Quá trình mặc cả thì chán ngắt.
Nhưng tôi chỉ giữ đúng một nguyên tắc: giá cao thì bán.
Cuối cùng khi Tống Tranh mắt đỏ ngầu, nghiến răng đưa ra giá tôi hài lòng, tôi mới mỉm đồng ý bán.
Công ty này là tâm huyết của ta.
Từ vốn thiên thần, A round, B round đến nay sắp niêm yết, ta nó lớn lên từng chút một.
Anh ta sao có thể buông tay?
Vì mấy cổ phần này, ta có bán nhà bán xe cũng phải lấy.
Theo lệ cũ, tiền vào tài khoản thì ký hợp đồng.
Tôi không rõ Tống Tranh moi đâu ra ngần ấy tiền.
Chỉ biết lúc ta đưa séc cho tôi thì tay nắm chặt không buông.
“Cố Khê, vợ chồng một thời mà nỡ tuyệt à?”
Tôi nhíu mày ta như không hiểu:
“Giao dịch ăn thôi mà. Anh đưa tiền, tôi bán cổ phần. Sao gọi là tuyệt ?”
“Ba tôi còn tự mình đến tìm đấy!”
Tống Tranh gào lên như thể đó là ân huệ lớn lắm.
“À há…”
Tôi giả vờ bừng tỉnh.
“Anh nhắc mới nhớ tôi quên với một câu.”
Tôi nghiêm giọng, rất chân thành:
“Nói với mấy người nhà bớt lượn lờ trước mặt tôi đi.”
“Anh cũng biết mà, tôi nhát gan lại nóng tính, ai dọa tôi là tôi liều.”
“Ví dụ như chỗ cổ phần này…”
Tôi rút séc khỏi tay Tống Tranh, giơ lên lắc lắc trước mặt ta:
“Anh đi, phí chồng chất thế này, xót không?”
“Nhớ rút kinh nghiệm, lần sau đừng để họ mò đến nữa.”
Nói xong tôi còn thổi cho ta một cái hôn gió rồi lắc mông bỏ đi.
Phì!
Thật tưởng tôi là quả hồng mềm cho người ta bóp chắc?
Một ông già chẳng là gì mà cũng dám tới chỉ tay ra lệnh với tôi.
Trước kia nể mặt Tống Tranh thì tôi nhịn vài phần.
Giờ ta là cái thá gì?
Không phải muốn mấy cổ phần đó sao?
Tôi bán rồi đấy, cho vừa lòng.
Nghĩ tới đó tôi bỗng dừng lại, ngoái đầu lại thêm một câu rất tử tế:
“Tống Tranh, nhớ thay tôi gửi lời hỏi thăm ba nhé.”
“Cũng luôn cho ông ấy biết, lấy đống cổ phần này hoàn toàn là nhờ công ông ấy cả đấy.”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?