Tôi vừa chia tay trai giàu có của mình.
Đầu dây bên kia, Bạch Tu Trác sững người mười giây, sau đó mới : “Anh tôn trọng quyết định của em. Nhưng Kiều An, hãy cho thêm một cơ hội mời em ăn một bữa nhé.”
Tôi giữ im lặng.
Anh ấy : “Tám giờ tối nay, nhà hàng Âu Đinh, đợi em.”
1.
Tám giờ tối, tôi đến nhà hàng Âu Đinh như đã hẹn.
Bạch Tu Trác hiếm khi mặc bộ vest xám tôi tặng, tay ôm một bó hoa hồng đỏ thật lớn.
Tôi hơi bần thần khi nhận lấy hoa, “Cảm ơn .”
Ngồi xuống rồi, ánh mắt tôi vẫn không thể rời khỏi ấy.
Anh ấy thực sự rất đẹp trai – cao ráo, điển trai và đầy khí chất. Dù đến nước này, tôi vẫn phải thừa nhận rằng, tôi vẫn bị ấy cuốn hút.
Bạch Tu Trác lịch thiệp tôi, mỉm hỏi: “Thế nào? Bộ vest em mua cho , mặc có đẹp không?”
Tôi đáp: “Đẹp lắm.”
Nhưng tôi biết, thực ra chưa bao giờ coi trọng bộ vest này. Tôi tặng đã hơn nửa năm, chưa mặc lấy một lần.
Anh không mặc, đơn giản vì thấy nó… rẻ tiền.
Thời điểm chọn bộ này, tôi đã vắt óc suy nghĩ, cắn răng mua nó với giá 28 triệu.
Hai mươi tám triệu là mức tiêu dùng tối đa của tôi. Nhưng với Bạch Tu Trác, đó lại là món đồ “không xứng mặc lên người”.
Tôi hiểu, chuyện này không thể trách ấy.
Tôi vẫn nhớ lần đi mua sắm cùng , chẳng hề do dự mà mua tặng tôi một chiếc túi xách trị giá 200 triệu.
Cả hai lặng lẽ ăn bít tết.
Bạch Tu Trác đặt dao nĩa xuống, bỗng nghiêm túc : “Kiều An, cảm ơn em, thật sự cảm ơn em…”
Tôi không dám , sợ chỉ cần thêm vài giây sẽ khóc mất.
Anh tiếp lời: “Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời . Kiều An, em thực sự rất tốt, rất xuất sắc. Anh rất thích em…”
Tôi vừa cắt bít tết, vừa im lặng lắng nghe.
Anh tiếp: “Nếu em đổi ý, có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau như trước…”
Anh lặp lại: “Anh thực sự rất thích em.”
Tôi lấy hết can đảm vào mắt .
Tôi : “Tu Trác, giữa chúng ta có khoảng cách quá lớn. Dù không phải là hôm nay, thì cũng sẽ là ngày mai, hay ngày kia… Chúng ta sớm muộn gì cũng chia xa.”
Bạch Tu Trác nắm lấy tay tôi, “Những điều đó không quan trọng. Quan trọng là chúng ta đã chân thành với mối quan hệ này. Dù kết quả không như ý, sau này nhớ lại, chúng ta cũng có thể mỉm không hối tiếc…”
“Từ trước đến giờ luôn thích em. Nhưng có em không?”
Anh tôi rất nghiêm túc. Đúng như tôi mong đợi, :
“Anh em.”
“Vậy… có sẵn lòng cưới em không?” Tôi hỏi, “Ngày mai cưới em.”
Anh im lặng.
Im lặng rút tay mình lại.
Tôi bật chua chát, nâng ly rượu: “Tu Trác, cạn ly cho một năm của chúng ta.”
Đôi mắt lấp lánh, ánh đèn dịu nhẹ trong nhà hàng khiến như nam chính đẹp đẽ nhất đêm nay. Tôi cố gắng nở nụ để kìm nén nỗi xót xa trong lòng, bởi tôi biết, sau đêm nay, sẽ là nam chính của một người con khác.
Bạch Tu Trác bật , nâng ly chạm vào ly của tôi.
Kết thúc hoàn hảo cho một năm ngắn ngủi giữa chúng tôi.
2.
Hôm sau, tôi xin công ty nghỉ ba ngày.
Tôi nằm dài ở nhà cho đến ngày thứ hai thì Trần Dung cửa xông vào.
Vừa vào nhà, ấy đã giật mình khi thấy tôi.
Thấy lon bia vứt đầy trên sàn, ấy càng thêm hoảng.
“Trời đất ơi, cậu đang cái gì hả? Cậu đá người ta xong, rồi giờ lại giả vờ đau khổ. Thật bó tay với cậu luôn đó…”
Tôi nhún vai, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.
Vừa , ấy vừa bắt đầu dọn dẹp phòng khách cho tôi.
Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, không thể để trạng này tiếp diễn mãi .
Trần Dung vừa dọn dẹp vừa lèm bèm: “Thật không hiểu đầu óc cậu nghĩ gì nữa. Bạn trai chất lượng thế mà cũng chia tay cho . Sau này cậu định tìm ai nữa hả?”
Mặc kệ ấy lải nhải thế nào, tôi vẫn không lòng.
Ở bên Bạch Tu Trác, đúng là tôi rất hạnh phúc.
Bên ấy, tôi chưa từng phải lo nghĩ nên đi đâu chơi, vì mọi kế hoạch đều sắp xếp chu đáo.
Đi Thụy Sĩ, đi Na Uy, đi Phần Lan, đi Maldives…
Hoặc là đi cùng tham dự các buổi đấu giá, bỏ ra hàng trăm triệu để mua về một món đồ nghệ thuật chỉ đáng giá một phần tư.
Để thuận tiện cho tôi đi , còn mua luôn một căn hộ cao cấp gần chỗ trọ của tôi.
Tối đầu tiên dọn vào, tôi đã có cảm giác mình là nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, gặp hoàng tử của đời mình.
Bạn thấy sao?