4.
Tôi nhảy việc sang Công ty truyền thông Bona.
Ba năm sau, tôi đã đứng vững trong ngành.
Trong thời gian đó, nghe Bạch Tu Trác có mới.
Không lâu sau lại nghe hai người đã chia tay.
Rồi đến tin chuẩn bị ra nước ngoài.
Đêm trước ngày đi, gửi cho tôi một bức ảnh – là ảnh của tôi ba năm trước.
Tôi mở ra, dùng tay phóng to, thật kỹ phiên bản “tôi” trong bức hình ấy. Người con ấy rất dịu dàng, rất ngọt ngào, lại khiến tôi cảm thấy hơi xa lạ.
Trong ảnh, bàn tay của Bạch Tu Trác đặt trên đỉnh đầu tôi, đó là phần duy nhất xuất hiện trong bức hình.
Tôi cố gắng nhớ lại khoảnh khắc bức ảnh chụp, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Khi tôi định nhắn lại thì chuông điện thoại reo – là cuộc gọi từ sếp của tôi, chị Dương Lan.
Đó là một đêm vô cùng bận rộn, tôi phải hoàn thành ba kế hoạch, vừa tranh luận với team thực thi, vừa chuẩn bị phương án dự phòng Plan B.
Dương Lan gọi đến là để thúc tiến độ.
Đến khi xong việc thì đã ba giờ sáng.
Bảy giờ sáng hôm sau, tôi vẫn đúng giờ có mặt ở văn phòng.
Dự án kết thúc mỹ mãn, Dương Lan rất hài lòng, cho chúng tôi nghỉ nửa buổi.
Tôi cầm điện thoại lên, mới thấy tin nhắn mà Bạch Tu Trác gửi.
Và cả tin nhắn tối qua mà tôi định trả lời quên mất.
Tối qua: “An An, trưa mai bay lúc 11:30, em có thể đến tiễn không?”
Hôm nay: “Anh đi rồi, em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”
Tôi đồng hồ – đã 10:50.
Tôi sững người một phút.
Không rõ vì sao, tôi chộp lấy túi xách rồi chạy vội ra ngoài.
Nhưng vẫn đến muộn.
Về đến nhà, tôi kể chuyện nhỏ này cho Trần Dung nghe.
Cô ấy hỏi: “Nếu lúc đó cậu trả lời tin nhắn, nếu cậu gặp ấy, cậu sẽ gì?”
Tôi mỉm , “Thật ra cũng chỉ là muốn tiễn ấy đi thôi, không có ý gì khác.”
Trần Dung : “Đã thì không đi còn hơn. Thật ra thời gian càng dài, tớ càng thấy quyết định năm đó của cậu đúng. Hai năm nay bên cạnh ta toàn là xinh vây quanh, ai biết đã có bao nhiêu người phụ nữ rồi…”
Tôi nhẹ, không đáp lại, rồi chuyển chủ đề: “Hôm nay tớ nghỉ nửa buổi, muốn đi dạo không?”
“Đi chứ! Hiếm lắm mới thấy cậu có ngày rảnh. Đi đâu cũng !”
5.
Dương Lan vừa bước vào văn phòng liền ném một xấp tài liệu xuống bàn của Monica, :
“Monica, tin vui đây, có dự án mới cho em đấy…”
Loại “tin vui” này, bọn tôi đều ngầm hiểu – chính là “một cục xương cứng ngắc khó gặm”.
Monica tiện tay lật hồ sơ ra, gương mặt điển trai của Giang Bất Phàm lập tức đập vào mắt tôi.
Dương Lan cởi áo khoác, để lộ vóc dáng quyến rũ trước mặt mọi người, :
“Thiếu gia nhà họ Giang – Giang Bất Phàm, không cần bàn đến gia thế, chỉ riêng cái tên bá đạo kia cũng đủ để viết một bài dài hai nghìn chữ rồi.”
Monica vào công ty cùng đợt với tôi, năng lực nghiệp vụ rất mạnh, khẩu hiệu sống của ấy là: dám thách thức, luôn tiên phong.
Monica giơ tay ký hiệu “OK”, đầy tự tin : “Case này để tôi.”
Nhưng Giang Bất Phàm không phải người dễ đối phó, Monica hỏng buổi phỏng vấn.
Anh ta gọi thẳng cho Dương Lan: “Chuyên môn của công ty các thật khiến tôi mở mang tầm mắt. Giờ tôi đang cân nhắc xem có nên tiếp tục hợp tác nữa không.”
Dương Lan liếc vẻ mặt như khổ qua của Monica, vừa đi vào phòng việc vừa :
“Giám đốc Giang, tôi cũng đang định gọi cho để giải thích đây…”
Sau đó, Dương Lan chuyển dự án này cho tôi.
Hôm sau, tôi gặp Giang Bất Phàm.
Khi tôi và Đoạn Lỗi cùng một vài người khác bước vào, ta đang ngồi xoay lưng trên ghế giám đốc, gọi điện thoại, mặt hướng ra cửa sổ lớn.
“Bên xứ Cờ Hoa thì sao bằng đại Trung Hoa chứ, tôi một câu thôi – về sớm đi, tôi mở chai Romanée-Conti 1990 mừng cậu…”
Chiếc ghế xoay quay một vòng, nụ của Giang Bất Phàm lập tức khựng lại trên gương mặt ta. Anh ta ngẩn người vài giây rồi với đầu dây bên kia: “Ê ~ đoán xem tôi vừa thấy ai?”
Không rõ bên kia gì.
Giang Bất Phàm : “Nàng thơ trong mơ của cậu, cũng là chị dâu cũ của tôi.”
Tim tôi đập thình thịch. Tôi biết đang gọi cho ai.
Giang Bất Phàm tiếp: “Thôi không nữa, lát tiếp.”
Cúp máy, ta quay sang chúng tôi: “Các người tìm ai?”
“Chúng tôi đến từ Bona…” Đoạn Lỗi lên tiếng, “Đây là trưởng bộ phận kế hoạch của chúng tôi – Kiều An.”
Giang Bất Phàm vắt chân, ánh mắt lười biếng liếc chúng tôi: “Vậy thì đừng lãng phí thời gian, bắt đầu đi. Mấy người cần tôi phối hợp gì?”
Đoạn Lỗi định lên tiếng, tôi lên tiếng trước: “Vậy phiền … đứng dậy khỏi ghế giúp.”
Mọi người sửng sốt, ánh mắt khó hiểu tôi.
Người khác không hiểu Giang Bất Phàm, tôi thì hiểu quá rõ.
Lý do Monica hỏng cuộc phỏng vấn, chín mươi chín phần trăm là vì tên công tử quậy này.
Giang Bất Phàm tôi chằm chằm mười mấy giây, cuối cùng cũng đứng dậy dưới ánh cứng rắn không nhượng bộ của tôi.
Anh ta khoanh tay, tôi : “Chị dâu cũ, vừa gặp lại đã dằn mặt thế này, nặng tay quá đó…”
Một giây trước còn lạnh lùng như băng, giây sau đã tếu táo, cà rỡn như không có gì.
Sự thay đổi thái độ này khiến cả nhóm Đoạn Lỗi há hốc mồm.
Buổi chụp hình và phỏng vấn diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Chỉ là sau khi chụp xong, trợ lý của Giang Bất Phàm đưa điện thoại đến, bảo tôi kết Zalo.
Nhờ tôi mới có Zalo của ta – ảnh đại diện là một con chó, tên tài khoản là: “Lão tử thiên hạ đệ nhất”.
Bạn thấy sao?