09
Mặt trời lên cao.
Nghĩa trang vắng lặng, không nhiều người lui tới.
Tôi chỉnh lại áo váy cho gọn gàng, rồi tựa người vào bia mộ nhỏ hẹp của mẹ.
Mẹ tôi từng là một bác sĩ đáng kính.
Trong ký ức của tôi, mẹ luôn tôi bằng ánh mắt kiên định, vừa dịu dàng xoa đầu tôi, vừa mỉm :“Quân Quân đừng sợ, mẹ sẽ luôn luôn bảo vệ con.”
Nhưng sau này, mẹ đã mãi mãi ra đi trong một đợt cứu hộ đất.
Năm đó, tôi mười lăm tuổi, vừa lên lớp Mười.
Ngay ngày đầu tiên nhập học, chỉ vì tôi cài một bông hoa trắng để tang mẹ, mà bị nữ sinh đầu gấu của trường – Chu Phi Phi – để mắt tới.
Suốt ba năm cấp ba, ta không chỉ một lần cạo trọc đầu tôi, dùng tàn thuốc bỏng da tôi, xé nát bài kiểm tra của tôi, thậm chí sau kỳ thi còn cố giấu bài thi trắc nghiệm của tôi đi.
Tôi đã vô số lần tìm đến nhà trường, tìm đến thầy , tìm đến cảnh sát để cầu cứu.
Nhưng lần nào, Chu Phi Phi cũng đóng giả người tốt, với tất cả mọi người rằng tôi và ta là thân thiết nhất trên đời.
Tất cả những gì ta , chỉ là “ vui giữa bè”.
Và thế là, chuyện bạo lực học đường cứ thế bị chìm xuồng.
Chỉ vì tôi là một đứa trẻ mồ côi, nên chẳng ai chịu đứng về phía tôi.
Giờ cũng .
Người từng xoa đầu tôi và “đừng sợ”
đã không bao giờ… quay lại nữa.
Vì , tôi rơi xuống tận cùng bùn đất, bị nghiền nát thành bụi vụn.
Tựa người vào bia mộ nhỏ của mẹ, đôi mắt từng khô cạn giờ lại đầy ắp nước mắt.
“Mẹ ơi, có phải con quá vô dụng không…”
“Con chẳng thể ngăn gì, cũng chẳng gì cả…”
“Con không vượt qua nổi bóng ma trong lòng, cũng không thể cứu con mình.”
“Đến cả dũng khí để tiếp tục sống, con cũng không còn.”
“Mẹ ơi, con thật sự rất nhớ mẹ…”
“Bé con của con đã đi đến chỗ mẹ rồi, mẹ có đón con bé không?
Mẹ có thể thay con với con bé, là con con bé nhiều lắm không?”
“Mẹ à… bây giờ con cũng muốn đến bên mẹ rồi…
mẹ đừng chê con, không…”
Nói xong, tôi ngửa đầu uống một ngụm rượu trắng.
Cảm giác nóng rát lan nhanh từ cổ lên mặt.
Tôi mở gói thuốc, bẻ đại hai viên và chuẩn bị cho vào miệng.
Nhưng ngay khi thuốc sắp chạm vào môi, một lực mạnh bất ngờ đập văng viên thuốc khỏi tay tôi.
Tôi còn chưa kịp rõ người đến là ai, thì vì kiệt sức mà ngất lịm.
10.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Toàn thân đầy vết thương đều đã xử lý, quần áo bẩn thỉu mặc suốt mấy ngày qua cũng thay bằng đồ sạch mới.
Cố Hiển Dương ngồi cạnh giường bệnh, mặt mày u ám.
Thấy tôi mở mắt, câu đầu tiên ta là:“Con tôi chết thế nào? Còn , sao lại biến thành bộ dạng này?”
“Nói thật đi, có phải dây vào ai đó ghê gớm quá, nên mới khiến con tôi mất mạng không?!”
Nhìn ánh mắt đầy chất vấn mơ hồ của Cố Hiển Dương, tôi bỗng bật thành tiếng.
“Cố Hiển Dương, ơn dùng não một lần đi không?”
“Anh không ra mấy video trên mạng là sản phẩm của AI ghép mặt à?”
“Nếu muốn đổ cái chết của con lên đầu tôi, thì dù tôi gì, cũng chẳng tin đâu!”
Tôi quay đầu đi, ánh mắt lạnh lùng, không thêm lời nào nữa.
Làm vợ nội trợ suốt năm năm, tôi rất hiếm khi có thể với Cố Hiển Dương bằng thái độ như .
Anh ta sững người trước sự cứng rắn của tôi, giọng điệu dịu xuống.
“Quân Nhã, chỉ là không hiểu em và con đã trải qua chuyện gì…”
“Em sinh con, biết em vất vả nên luôn cảm thông.”
“Nhưng em cũng nên hiểu cho một chút chứ? Anh ra ngoài kiếm tiền cũng mệt mỏi không kém gì em ở nhà.”
“Em ở cữ khổ, đã bỏ ra tám vạn mỗi tháng bảo mẫu hạng nhất cho em!”
“Anh chỉ mong em ở nhà an tâm chăm con, sống sung sướng là đủ. Nhưng tại sao chứ?”
“Anh chỉ đi công tác vài ngày, mà con chết, còn em thì tự hành hạ bản thân thành ra thế này?!”
Nghe ta lặp đi lặp lại những lời oán trách, tôi chỉ thấy buồn hơn bao giờ hết.
“Bảo mẫu? Chính là người đấy à? Chu Phi Phi là hạng người gì, chẳng lẽ không biết?”
“Những gì ta với tôi hồi còn đi học, chẳng lẽ quên sạch rồi sao?”
“Tôi mất bao nhiêu năm mới có thể vượt qua ám ảnh tâm lý về ta, thế mà đã gì? Anh đã gì?”
“Anh tự hỏi lại lòng mình đi, gọi Chu Phi Phi đến đây thật sự là để chăm sóc tôi sao?
Cô ta xứng đáng với mức tám vạn một tháng à?”
Cố Hiển Dương bị tôi hỏi đến nghẹn lời, ánh mắt lảng sang hướng khác, lộ rõ vẻ chột dạ.
“…Phải.”
“Anh thừa nhận, việc đưa Chu Phi Phi về là… có chút tư tâm.”
“Nhưng ai mà chẳng cái đẹp?
Em mang thai rồi thì sao chứ, em trở nên nhếch nhác như thế, chỉ muốn có một người dễ ở bên cạnh để trò chuyện giải khuây mà thôi!”
“Huống hồ gì, Chu Phi Phi cũng rồi, những chuyện năm xưa ta hoàn toàn không nghiêm trọng như em kể!”
“Cô ta còn hứa với rằng sẽ chăm sóc tốt cho em và con nữa cơ mà!
Anh chỉ đi công tác có mấy ngày, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Những lời của Cố Hiển Dương khiến lòng tôi như bốc cháy. Không nhịn nữa, tôi giơ tay tát cho ta một cái thật mạnh.
“Nếu não không dùng , để tôi cho biết Chu Phi Phi đã gì!”
“Trong mấy ngày đi công tác, ta dùng nước nóng 90 độ ngâm chân tôi, tôi bỏng rộp cả hai bàn chân.”
“Cô ta dùng nước máy lạnh pha sữa cho con, khiến con bị tiêu chảy nặng, mà còn không cho tôi đưa con đi bệnh viện!”
“Vì lo cho con nên tôi căng thẳng đến mức mất sữa. Ngay trước mặt tôi, Chu Phi Phi đổ sữa bột vào ống thoát nước!”
“Sau đó ta còn nhổ móng tay tôi, ép tôi dùng máu tươi cho con bú!”
Tôi tuyệt vọng giơ đôi bàn tay lên, mười ngón vẫn chưa mọc lại móng, đưa đến trước mặt ta.
“Tôi và con đã chịu đựng suốt năm ngày! Tôi mới tìm cơ hội gọi điện cầu cứu !”“Vậy mà gì? Anh gì?”
“Anh bảo tôi mình mẩy, không biết nghĩ cho !”
“Rồi lại quay sang kể hết mọi chuyện đó cho Chu Phi Phi biết!”
“Cô ta vì tức giận đã nhốt tôi và con vào kho lạnh âm 10 độ!”
“Chúng tôi bị kẹt trong đó suốt 40 tiếng! Khi cảnh sát tìm thấy, con tôi đã không còn dấu hiệu sống nữa!”
“Còn đôi chân của tôi, vì bị hoại tử do giá lạnh mà buộc phải cắt bỏ!”
“Mọi chuyện đều có thể chứng minh , cảnh sát là người đã đưa tôi ra ngoài, bác sĩ là người ký giấy chứng tử cho con tôi!”“Đến nước này rồi, còn muốn gì nữa không?!”
Cố Hiển Dương dường như bị những gì tôi cho chấn .
Anh ta đứng lặng rất lâu, cuối cùng chỉ khẽ kéo lại chăn cho tôi rồi xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
11.
Những ngày sau đó, Cố Hiển Dương không quay lại bệnh viện lần nào. Tôi cũng thấy thoải mái hơn.
Chỉ là trong thời gian ta biến mất, tất cả những tin đồn, bình luận ác ý trên mạng về tôi cũng đột nhiên biến mất không dấu vết.
Tôi chẳng mấy bận tâm. Chỉ chuyên tâm phối hợp với bác sĩ để phục hồi chức năng, quen với đôi chân giả mà Cố Hiển Dương đã bỏ tiền lớn để đặt riêng cho tôi.
Trải qua một lần sinh tử, tôi chợt nhận ra: không gì quan trọng hơn việc sống.
Nếu cứ mà chết đi trong lặng lẽ, thì tôi mới thật sự là kẻ hèn nhát.
Mẹ tôi đã vất vả sinh ra và nuôi lớn tôi đến từng này. Tôi mẹ lại chẳng thể bảo vệ chính con mình.
Tôi từng nghĩ mình có thể dùng cái chết để kết thúc mọi chuyện.
Nhưng những ngày lang thang trong trạm cứu trợ, tôi thấy quá nhiều nỗi khổ trên đời này.
Mẹ tôi là một bác sĩ. Tôi cũng nên kế thừa tâm nguyện cứu người của bà.
Tôi muốn trở thành một bác sĩ nguyện, đi khắp nơi cứu giúp những người gặp nạn, đối mặt với dịch bệnh.
Dù tôi đã 27 tuổi, chỉ cần có quyết tâm, bắt đầu từ lúc nào cũng không bao giờ là muộn.
Bạn thấy sao?