Không Làm Phản Diện [...] – Chương 1

Anh trai tôi là phản diện trong tiểu thuyết, còn tôi là nữ phụ độc ác.

Ban đầu tôi không tin đâu.

Đùa à.

Tôi thì xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chưa nói đến chuyện chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

Anh trai tôi cao mét tám tám, đẹp trai giàu có, giọng nói dễ nghe, còn biết dỗ dành người khác, có cả múi bụng nữa chứ, nếu đưa vào tiểu thuyết thì thể nào cũng phải được vai nam chính chứ, cho đến khi nam chính thật sự chuyển trường đến.

Tạ Dật An mặc đồng phục học sinh, ánh mắt sắc sảo, vẻ mặt lạnh nhạt, ung dung viết tên mình lên bảng đen.

Tôi nhìn Tạ Dật An, rồi lại nhìn trai tôi, sau đó lại nhìn trai, rồi lại nhìn Tạ Dật An.

Chậc! Đúng là trai tôi kém hơn một bậc.

Có lẽ ánh mắt tôi quá mức nóng bỏng, Tạ Dật An ngước mắt lên, lơ đãng nhìn về phía này.

Chỉ một ánh nhìn đã khiến tim tôi đập nhanh đến mức như muốn ngừng lại.

Hình như… hình như có thứ gì đó đang rục rịch muốn lao ra!

À, hóa ra là tiền của tôi!

Đợi đến khi tôi hoàn hồn, mới thấy bản thân đã moi ví tiền ra khỏi túi, đếm số tiền tiêu vặt ít ỏi còn lại.

Năm trăm tệ, hơi ít.

Tôi hạ giọng, chọc chọc trai.

“Anh, em muốn bao nuôi một người, thấy sao?”

Anh trai tôi cũng hạ giọng nói: “Anh đánh gãy chân em thì sao?”

Xì! Chưa đợi tôi đáp trả, giáo viên chủ nhiệm Dì Úy đập “rầm rầm” hai cái lên bảng đen, quát lớn: “Thẩm Đình Chu! Thẩm Tuệ! Có chuyện gì thì lên đây mà nói!”

Tôi và trai tiu nghỉu cúi đầu.

Không ngờ Dì Úy không hề có ý định bỏ qua cho chúng tôi, quay đầu cười nói với Tạ Dật An: “Bạn học mới vẫn chưa có chỗ ngồi phải không? Đúng rồi, em cứ ngồi cạnh Thẩm Tuệ đi, Thẩm Đình Chu, lên đây, ngồi cạnh bục giảng, tránh để hai đứa ngày nào cũng nói chuyện!”

Cái gì?

Nam chính mới vừa xuất hiện mà trai tôi đã mất cùng bàn, lại còn là một cùng bàn tốt như tôi nữa chứ!

Tôi đau lòng tột độ, chỉ vì tôi thoáng chốc bị sắc đẹp mê hoặc.

Hai người họ kết oán với nhau nhanh quá vậy.

Sau khi tan học, trai cợt nhả của tôi khoanh tay đi đến chỗ Tạ Dật An, khẽ nhếch môi: “Hừ!”

Xong rồi!

Cái đồ pháo hôi như tôi, vừa ra sân đã khiêu khích nam chính!

Tạ Dật An vốn đang gục đầu ngủ gà ngủ gật, giờ đây lại đang nhíu mày, mệt mỏi liếc mắt nhìn qua.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-lam-phan-dien-nua/chuong-1.html.]

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, mùi thuốc s.ú.n.g như sắp bùng nổ.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói một câu đanh thép: “Anh! Ở đây không cho phép khạc nhổ!”

Trán tôi nổi đầy gân xanh.

“Không phải, Thẩm Tuệ, ai nói với em là định khạc nhổ?”

“Thế định gì?”

“Anh…” Anh tôi nghẹn họng, mặt đỏ bừng, tức giận quay đầu bỏ đi.

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy Tạ Dật An đang suy tư nhìn tôi.

“À, học mới, xin lỗi nhé, trai tớ…”

Tôi giơ ngón tay chỉ vào đầu mình, đau khổ nói: “Chỗ này của ấy hơi có vấn đề, mong cậu đừng để ý.”

Xin lỗi, ! Trí thông minh đáng quý, sinh mệnh còn quý hơn.

Vì sự an toàn của cả hai chúng ta, cứ tạm thời chịu thiệt thòi một chút nhé.

Tạ Dật An nhướng mày, không biết có tin hay không, cúi đầu ngủ bù.

Tôi rón rén lấy ra một cuốn tiểu thuyết từ trong cặp.

Sáng nay, vừa bước chân ra khỏi nhà, cuốn sách này từ trên trời rơi xuống khiến tôi ngã chổng vó.

Tôi chống nạnh mắng một lúc lâu, lúc nhặt sách lên mới thấy có gì đó không ổn.

Thứ nhất, tên phản diện trong sách y hệt tên của tôi và tôi.

Thứ hai, mỗi lần tôi xuất hiện trong sách đều kèm theo năm nghìn chữ miêu tả ngoại hình, mỗi nụ cười, cử chỉ đều mê hoặc tất cả mọi người trừ nam nữ chính.

Chậc, chịu thôi. Chắc chắn là tôi rồi, không thể sai vào đâu được.

Tiếc là tôi mới đọc được hai trang thì chuông vào học đã vang lên, tôi đành phải lót dưới sách giáo khoa mà đọc lén.

Quả thực tôi và trai trong sách vô cùng ác độc.

Anh ấy g.i.ế.c người phóng hỏa chèn ép nam chính, còn tôi tranh giành cảm bắt cóc nữ chính, cuối cùng cả hai đều bị tống vào tù.

Nếu không phải nam nữ khác biệt, không biết chừng hai chúng tôi còn có thể ngủ chung giường tầng nữa.

Tôi đọc một cách say sưa, lật sang trang tiếp theo.

Trong sách viết rằng… nam nữ chính đều xuất thân từ cùng một nhi viện, từ nhỏ bị đánh đập, sống trong cảnh bữa đói bữa no.

Hai người nương tựa vào nhau, là chỗ dựa duy nhất của đối phương, sau này hai người lần lượt được hai gia đình nhận nuôi, cuộc sống mới đỡ hơn một chút, không đáng kể.

Mẹ nuôi của Tạ Dật An có tính kiểm soát cực đoan, không cho phép Tạ Dật An khóa cửa, mỗi ngày đều phải kiểm tra điện thoại của , chỉ cần Tạ Dật An nói chuyện với ai đó nhiều hơn một câu là bà ta sẽ đến trường ầm ĩ.

Bà ta cứ như vậy ép buộc Tạ Dật An trở thành một người thờ ơ, nội tâm khép kín.

Mãi đến nhiều năm sau, dưới sự giúp đỡ của nữ chính, Tạ Dật An mới dần dần thoát khỏi bóng tối.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...