Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Lần gặp mặt tiếp theo, quả nhiên thái độ của tôi đối với Tạ Dật An đã tốt hơn nhiều.
Ít nhất thì nói chuyện không còn châm chọc, mỉa mai nữa.
Trong tiết thể dục, tôi nhân cơ hội tác hợp cho họ cùng chơi bóng rổ.
Tôi kéo tôi sang một bên lầm bầm: “Anh, kỹ thuật tốt như vậy, Tạ Dật An mới chuyển đến, còn chưa quen thuộc, dẫn dắt cậu ấy đi, cậu ấy nhất định sẽ sùng bái lắm đó!”
Anh tôi lập tức đắc ý, hất hất cằm: “Yên tâm, lát nữa xem ra tay.”
Tôi lại kéo Tạ Dật An sang một bên.
“Bạn cùng bàn, cậu biết đấy, trai tớ từ nhỏ đã không được thông minh lắm, tớ sợ ấy xảy ra chuyện, cậu giúp tớ trông chừng ấy một chút, được không?”
Tạ Dật An gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mãn nguyện chạy đến máy bán hàng tự ở phía bên kia sân trường mua nước.
Khi quay lại, tôi thấy tôi và Tạ Dật An đã va vào nhau, cùng ngã xuống đất.
…Tôi chỉ không để mắt đến một lúc thôi mà!
Hơn nữa không phải hai người là đồng đội à?!
Tôi câm nín, bước nhanh tới gần Tạ Dật An.
“Tạ Dật An, cậu có sao không…”
Phía sau, tôi trợn mắt đỏ ngầu, hét lớn: “Thẩm Tuệ!”
Tôi đột ngột dừng phắt lại, quay người đỡ trai tôi dậy.
“Anh trai có sao không? Em lo lắng quá…”
“Cái đồ vô lương tâm này, thế này còn tạm được.” Anh tôi khẽ hừ một tiếng, dựa vào tôi đứng dậy, mày nhíu chặt, trông có vẻ rất đau.
Tôi cúi đầu, nhìn vết thương.
Vết thương…
Không tìm thấy vết thương.
Tôi không thể tin được nhìn trai, biểu cảm đau đớn của ấy lại không hề giống giả vờ.
Ờ.
Chắc là nội thương thôi.
Tôi đỡ tôi đi được hai bước, tiện thể muốn gọi người khác đến đỡ Tạ Dật An, lại thấy một bóng người vội vàng chạy tới.
Tôi không khỏi ngẩn ra, tôi nhớ ra rồi. Cô ấy là Khương Ninh, nữ chính của cuốn sách này, từng lớn lên cùng Tạ Dật An trong cùng một nhi viện.
Mà hôm nay là cuộc tái ngộ sau nhiều năm xa cách của họ.
Khương Ninh gạt đám đông ra, ngồi xổm xuống, nói: “Đừng , để tớ xem có có gãy xương không.”
Chưa kịp chạm vào ống quần Tạ Dật An, đột nhiên bật dậy từ dưới đất, tác nhanh nhẹn không thấy chút dấu hiệu bị thương nào.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khong-lam-phan-dien-nua/chuong-3.html.]
Tạ Dật An vô cảm nói: “Tôi không sao.”
Khương Ninh há hốc mồm: “Không sao mà cậu ngồi bệt dưới đất lâu vậy?”
Ánh mắt ấy đảo qua tôi và tôi, rồi lại nhìn Tạ Dật An đang giả vờ như không liên quan, lập tức hiểu ra:
“Đồ giả bộ số một.”
“Còn cậu thì sao? Nếu bị trật khớp xương đừng cố gắng tự đi đến phòng y tế.”
Khương Ninh vừa nói vừa đi tới vén ống quần trai tôi lên. Nhìn một lúc lâu, ấy khó hiểu hỏi: “Vết thương đâu rồi?”
Cô ấy đứng thẳng người, rồi lại hiểu ra: “Đồ giả bộ số hai.”
Dù vậy, theo cầu mãnh liệt của trai tôi, chúng tôi vẫn đưa ấy và tiện thể cả Tạ Dật An cùng đến phòng y tế.
Y tá của trường cầm kính lúp tìm kiếm hồi lâu, mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng tìm thấy một vết trầy xước nhỏ, miễn cưỡng đưa cho hai miếng băng cá nhân.
Nhìn màn trình diễn cực kỳ khoa trương của trai tôi, tôi nghĩ một lát rồi nói: “Tạ Dật An, đằng nào cũng đến rồi, cậu cũng kiểm tra đi, lỡ có nội thương gì thì thì sao.”
Tạ Dật An lắc đầu.
“Không sao, trước đây tớ cũng thường xuyên bị thương, quen rồi, vết thương nhỏ này chẳng là gì.”
Tôi sững sờ, ngay lập tức nghĩ đến những chuyện Tạ Dật An đã trải qua trước đây.
Bị người ở nhi viện ỷ thế h.i.ế.p người đánh nát lòng bàn tay, phạm một lỗi nhỏ ở nhà mẹ nuôi sẽ bị thể xác.
Thật đáng thương! Tôi không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Anh tôi đập bàn, đột ngột đứng dậy: “Má nó, có trà xanh…”
Ngay sau đó, tất cả mọi người có mặt đều nghe rõ ràng tiếng trật khớp.
Mặt tôi trắng bệch, hít một hơi lạnh, rồi đổ rạp xuống.
“Lần… Lần này hình như em trật chân thật rồi.”
Sắc mặt y tá của trường phức tạp, lại kê thêm cho ấy hai chai thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược.
Khương Ninh vỗ bàn cười khúc khích không ngừng, hết sức vui sướng, sau đó ánh mắt quét qua mặt Tạ Dật An, biểu cảm trở nên hơi hoang mang.
“Khoan đã, Tạ Dật An? Hình như chúng ta đã gặp nhau rồi…”
Cô ấy đột nhiên vỗ tay bước nhanh đến hai bước.
“Tớ nhớ ra rồi, là cậu! Má nó, Tạ Dật An, không ngờ thằng cha cậu vẫn còn sống?!”
Cô ấy kích , một cú đá hất đổ chiếc ghế tôi đang ngồi.
Trong một tràng “má nó” liên tục, tôi ôm chân ngây người nằm trên đất, Khương Ninh mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt:
“Bác sĩ, bác sĩ, nhanh lên, hình như chân em cũng…”
Y tá của trường: “…”
Không phí công đến mà, chuyến đến phòng y tế này không hề phí công chút nào.
Bạn thấy sao?