Khúc Nhạc Đau Lòng [...] – Chương 8

Mỗi lần thấy nụ của ta, tôi đều cảm thấy như có bàn tay nung đỏ, dí mạnh lên tim mình.

Tất cả những gì đang diễn ra chỉ khiến tôi nhớ lại cơ thể lạnh ngắt của bố, và càng khiến tôi nhận ra mình trước đây đã ngu ngốc và nực đến mức nào.

Cuối cùng, lão K cũng mang đến manh mối quan trọng đầu tiên.

“Điều tra rồi. Bác sĩ Vương Bân — người kê đơn thuốc cho bố ở bệnh viện Nhân Hòa, sau đó đột ngột nghỉ việc và di cư — trước khi rời đi, tài khoản của vợ ông ta có nhận một khoản tiền lớn từ một công ty offshore ở nước ngoài. Lần theo từng lớp chuyển khoản, cuối cùng… cũng dẫn tới một người họ hàng xa bên phía nhà họ Lâm.”

“Còn bác sĩ phụ khoa giả báo cáo khám sức khỏe cho ? Là học cấp ba với Lâm Vãn Ý. Em trai ta cũng nhà họ Lâm sắp xếp công việc.”

Tim tôi đập mạnh:

“Có bằng chứng không? Ghi âm, video gì đó?”

“Ghi âm thì hơi khó. Bệnh viện Nhân Hòa có nhiều điểm mù, camera không phủ kín.” — Lão K phả ra một vòng khói thuốc — “Nhưng tôi đã mua chuộc một lao công từng ở khu VIP. Bà ấy xác nhận rằng vào chiều hôm bố trở nặng, Lâm Vãn Ý đã có mặt ở tầng bệnh của ông ấy. Lưu lại khoảng mười mấy phút. Thời điểm đó… rất nhạy cảm.”

“Còn nữa,” — lão K hạ thấp giọng — “vụ ‘sảy thai’ của ta cũng có vấn đề. Một tuần trước khi té cầu thang, ta từng đi khám ở một bệnh viện tư khác. Không có hồ sơ mang thai nào cả. Bản báo cáo sảy thai ở Nhân Hòa là giả! Mà những bác sĩ, y tá tham gia ‘cấp cứu’ sau đó đều nhận phần thưởng từ nhà họ Lâm.”

Cơn giận và căm thù trong tôi lại dâng trào như sóng dữ!

Quả nhiên là ta!

Chính ta đã chết bố tôi! Lại còn đổ oan cho tôi!

“Lão K, tiếp tục điều tra! Bao nhiêu tiền cũng ! Tôi muốn có bằng chứng đanh thép — ghi âm, video, nhân chứng — để ta không thể cãi lời nào!” — Giọng tôi run rẩy vì quá kích .

“Được thôi, khó lắm đấy. Nhà họ Lâm che chắn kỹ cực.” — Lão K gật đầu — “À, còn một việc nữa… Cô bảo tôi điều tra Cố Lâm Uyên…”

“Anh ta sao rồi?”

“Có vẻ như… ta cũng đã từng điều tra.” — Ánh mắt lão K hơi đăm chiêu — “Sau khi bố mất không lâu, hình như ta có cho người âm thầm rà soát hồ sơ dùng thuốc và lịch trực ở Nhân Hòa. Nhưng sau đó bị ai đó can thiệp, cuộc điều tra bị dừng ngang.”

Cố Lâm Uyên cũng từng điều tra?

Anh ta nghi ngờ điều gì sao? Hay chỉ để chứng minh Lâm Vãn Ý vô tội?

Tim tôi như bị dao đâm, rồi lập tức bị băng lạnh phủ kín.

ta có điều tra thì sao?

Cuối cùng, ta vẫn đứng về phía Lâm Vãn Ý! Vẫn là người đẩy bố tôi đến cái chết!

Cuộc điều tra bị dừng giữa chừng, biết đâu chính là do nhà họ Lâm hoặc chính tay ta nhúng vào!

Anh ta không đáng để tôi tin thêm dù chỉ một lần.

“Không cần quan tâm đến ta.” — Tôi lạnh lùng — “Mục tiêu của chúng ta, chỉ có Lâm Vãn Ý.”

Những ngày sau đó là chuỗi thời gian chờ đợi dài đằng đẵng và tối tăm.

Tôi giống như một con thú săn mồi ẩn mình trong bóng tối, kiên nhẫn chờ thời cơ ra tay kết liễu con mồi.

Và rồi — sau khi lão K gần như tiêu tán sạch số tiền và các mối quan hệ tôi có — ta mang đến thứ tôi cần nhất.

“Lấy rồi!” — Giọng ta vừa mệt mỏi vừa phấn khích — “Bác sĩ Vương Bân kia… không chịu nổi nữa. Sang nước ngoài dính cờ bạc, nợ nần chồng chất. Người của tôi tìm ra ông ta, đưa ra một cái giá mà ông ấy không thể từ chối.”

“Ông ta đã khai hết.”

“Lâm Vãn Ý thông qua người trung gian tìm đến ông ta, cầu ‘quan tâm đặc biệt’ đến bệnh của bố — tức là đừng để ông ấy hồi phục quá nhanh. Cụ thể là: trì hoãn dùng thuốc, thay đổi liều lượng.”

“Hôm đó, chính ta đến bệnh viện, ép ông ta bằng lời:

‘Tìm cách để lão già đó biến mất càng sớm càng tốt!’”

“Vương Bân sợ chết người nên không dám ra tay quá nặng. Ông ta chỉ tiếp tục kéo dài điều trị. Kết quả là tối hôm đó, bố ngưng tim đột ngột. Khi cấp cứu, loại thuốc tiêu huyết khối quan trọng bị ‘vô ’ khóa trong một phòng thuốc khác, chậm thời gian…”

“Đây là video lời khai của Vương Bân và bản thú tội có chữ ký gốc. Ngoài ra còn có đoạn ghi âm khi người trung gian của Lâm Vãn Ý chuyển tiền và truyền đạt cầu.”

“Chưa hết,” — lão K đưa cho tôi một chiếc USB nhỏ — “bất ngờ lớn nhất nằm trong này.”

“Hôm Lâm Vãn Ý đến bệnh viện đe dọa Vương Bân, ta tưởng khu VIP rất an toàn nên không kiêng dè khi gọi điện thoại ngay hành lang, giọng lại còn lớn. Cô ta không biết rằng phòng kế bên — một phòng bệnh hạng sang đã bị bỏ trống — người bệnh trước vì lý do cá nhân đã lắp đặt thiết bị ghi âm ẩn, rồi… quên tháo.”

“Thiết bị ấy có pin siêu trâu, và cờ ghi lại chính đoạn ta những câu chí mạng.”

Tôi run rẩy nhận lấy USB, cắm vào laptop.

Tai nghe vừa áp vào tai.

Giọng quen thuộc, từng dịu dàng như mật — nay lại lạnh buốt như ác quỷ, vang lên rõ ràng:

“…Lão già đó sao còn chưa chết? Bên Vương Bân rốt cuộc mày xử lý xong chưa? Tao mặc kệ mày dùng cách gì, miễn sao ông ta sớm ‘ngủm’ cho tao! Còn con tiện nhân Thẩm Thanh Từ đó, tao phải để nó nếm thử thế nào là tuyệt vọng thực sự! Bố nó chết rồi, tao muốn xem nó còn lấy gì mà đấu với tao!…”

“…Yên tâm đi, bên Lâm Uyên tao sẽ giải quyết. Chuyện ta điều tra Nhân Hòa đã bị cậu họ tao đè xuống rồi. Giờ ấy áy náy đầy lòng, tao gì cũng tin….”

“…Hừ, một lão già vô dụng, một con hàng thay thế thấp kém, cũng xứng đấu với tao sao?…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...