“Nghe tiệm này vừa nhập về mấy mẫu váy mới, mình đi xem thử nhé.” Tôi nghiêng đầu .
“Yến Lễ, thích kiểu nào?”
Tay đang cầm vô-lăng khẽ siết lại.
“Em thích là rồi.”
Tôi cố kìm nước mắt, quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Phó Yến Lễ, kiếp này, em sẽ không lấy nữa.
Lúc đang thử váy cưới, tôi và cờ gặp một cũng đang thử váy.
Cô ấy mặc một chiếc váy đuôi cá đơn giản, ôm sát vóc dáng đầy đặn quyến rũ.
Thấy chúng tôi bước vào, ánh mắt ấy dừng lại trên người Phó Yến Lễ một chút, rồi hồ hởi bước đến bắt chuyện với tôi.
“Trùng hợp quá, hai người cũng đến thử váy à?”
Cô ấy tự nhiên đến gần, “Tôi tên là Lâm Vũ, tháng sau sẽ kết hôn rồi.”
Tôi quan sát ấy, đôi mắt biết , mỗi khi khóe mắt lại hơi cong lên, mang theo nét quyến rũ nhẹ nhàng.
Kiếp trước tôi đã mù quáng đến mức nào, mới không nhận ra ánh mắt ấy Phó Yến Lễ mang theo cảm sâu kín như thế?
“Đúng rồi,” tôi mỉm đáp, “Tôi là Tang Lạc, còn đây là vị hôn phu của tôi – Phó Yến Lễ.”
Ánh mắt Lâm Vũ lại một lần nữa liếc sang Phó Yến Lễ, lần này dừng lại lâu hơn hẳn.
Phó Yến Lễ đứng bên cạnh, gương mặt có chút thất thần.
“Vị hôn phu của tôi cưng chiều tôi lắm,” Lâm Vũ kéo tay tôi, hồ hởi kể:
“Anh ấy nhớ rõ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, mỗi tháng đều tặng tôi một bó hồng trắng.
Tuần trước tôi chỉ lỡ miệng thèm bánh của tiệm ở khu Đông mà tan ấy chạy vòng cả thành phố để mua về cho tôi…”
Tôi thấy các ngón tay Phó Yến Lễ khẽ co lại – đó là biểu hiện mỗi khi cảm dao mạnh.
Kiếp trước tôi từng ngây ngô nghĩ rằng đang lo lắng cho đám cưới của chúng tôi.
Giờ mới hiểu…
Anh đang kìm nén sự ghen tuông trong lòng.
“Thế còn chị thì sao?”
Phó Yến Lễ đột nhiên lên tiếng, giọng khàn đặc, “Chị ta không?”
Lâm Vũ sững người, nụ trên mặt thoáng khựng lại.
Cô ấy vô thức về phía Phó Yến Lễ, trong mắt lướt qua một tia hoảng hốt.
“Đương… đương nhiên là chứ.”
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, ngón tay lại siết chặt lấy vạt váy.
Phó Yến Lễ khẽ nhạt, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Tôi đứng bên cạnh, cố gắng giữ bình tĩnh, dõi theo toàn bộ sự việc.
Kiếp trước tôi đã ngu ngốc đến mức nào, mới không nhận ra mối quan hệ mập mờ giữa hai người này?
Thử váy xong, Phó Yến Lễ có việc ở công ty, vội vã rời đi.
Tôi lấy cớ đi vệ sinh, thật ra là lén theo dõi .
Ở bãi đậu xe, tôi tận mắt thấy kéo mạnh Lâm Vũ ép vào tường, rồi hôn ta dữ dội.
Lúc đầu Lâm Vũ còn vùng vẫy vài cái, sau đó nhanh chóng mềm nhũn trong vòng tay .
“Rõ ràng em không ta.”
Giọng Phó Yến Lễ đầy tức giận, kìm nén:
“Vậy tại sao phải lấy ta?”
Giọng Lâm Vũ nghẹn ngào:
“Thế còn ? Anh không phải cũng sắp cưới sao?”
“Không giống nhau…”
Giọng Phó Yến Lễ nhỏ dần, rồi hai người họ lại quấn lấy nhau.
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến không thể thở nổi.
Tôi loạng choạng lùi lại vài bước, tựa vào bức tường lạnh lẽo, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tôi chợt nhớ đến năm tôi năm tuổi, Phó Yến Lễ lần đầu đến nhà tôi chơi.
Cậu bé mặc bộ vest nhỏ, trông như một người lớn tí hon, nắm lấy tay tôi, giọng ngọng nghịu :
“Em xinh quá, sau này sẽ lấy em vợ.”
Lúc đó, còn chưa biết gì về chuyện liên hôn, chỉ đơn giản là thật lòng thích tôi.
Anh từng vì một chiếc kẹp tóc tôi thích mà lặn lội khắp thành phố.
Có lần tôi thấy một chiếc kẹp pha lê trong tủ kính, không gì đã kéo tài xế đi tìm bằng , đến khi tìm ở một cửa hàng nhỏ tận trong ngõ, đôi giày da của đã rách toe toét.
Khi tôi bệnh, thường lén lẻn vào phòng, thức trắng đêm canh bên cạnh.
Bị người lớn phát hiện, còn mạnh miệng :
“Con phải chăm sóc vợ tương lai!”
Khiến bác trai giận đến mức giậm chân thở hổn hển.
Mỗi dịp lễ, đều tự tay chuẩn bị bất ngờ.
Mười tuổi, vào dịp Giáng sinh, tặng tôi một hộp nhạc – bên trong là ảnh chụp chung của hai đứa.
Vặn dây cót, giai điệu Für Elise vang lên.
Anh bảo đó là vật đính ước của chúng tôi, bắt tôi phải giữ thật kỹ.
Mười sáu tuổi, trồng một cây đào ở sân sau nhà tôi.
Anh sau này cưới, hai đứa sẽ tổ chức hôn lễ dưới gốc cây ấy.
Bạn thấy sao?