Vì báo đáp ân cứu mạng mà cưới ta làm thê tử, phu quân ta khi lâm chung vẫn chăm chú nhìn ta, ánh mắt chất chứa cảm hoài xen lẫn nhẹ nhõm.“Cuối cùng ta cũng có thể gặp lại nàng rồi. Nếu có kiếp sau, nàng không cần phải cứu ta nữa.”Ta không ngờ, đến giây phút cuối cùng, chàng vẫn còn canh cánh trong lòng bóng hình biểu tỷ.Chàng chẳng hề để tâm đến ta, chỉ thở dốc, trong mắt thoáng qua một tia hoang mang mơ hồ:“Giá như năm ấy người cứu ta là nàng ấy, thì tốt biết bao…”Nhìn chàng hấp hối gần đất xa trời, ta không buồn phân trần, chỉ chậm rãi gật đầu, lời hứa như khắc vào xương tủy:“Được.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?