“Nếu đúng thì sao?”
Tạ Hồng Viễn như thể không còn nhận ra ta, vẻ mặt đầy thất vọng đau đớn, cứ như thể ta đã điều gì tội trời không dung.
“Vân Trường chẳng biết giữ bổn phận, nếu không phải từng cứu Tiêu thế tử, sao có thể gả cho hắn ?”
“Ngươi im miệng! Vân Trường không phải người như thế.”
Ta không muốn tiếp tục tranh cãi với hắn, cũng lo có người để ý tới cuộc chuyện này, bèn hạ giọng :
“Đã , nếu ngươi cũng thấy nàng không hợp với hắn, thì ta chia rẽ họ chẳng phải là đúng ý ngươi sao?”
Nếu không phải Tiêu thế tử bày mưu tính kế, ép Vân Trường cùng hắn ở chung một phòng suốt một ngày, thì nàng ấy căn bản đã không phải gả cho hắn.
Nàng xứng đáng có một người tốt hơn nhiều.
“Chuyện đó… chuyện đó không giống! Tiêu thế tử thích Vân Trường mà.”
“Ta phi! Thích mà lại dồn nàng ấy vào đường cùng hay sao?”
Đột nhiên, một chuyện lóe lên trong đầu ta.
Ta chằm chằm Tạ Hồng Viễn, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát hắn.
“Tiêu thế tử nhờ vào Vân Trường mà tiêu diệt một nhánh quân đội ở thảo nguyên, lập đại công.
Ta nhớ ngươi cũng có tham gia chiến dịch đó, cũng chia một phần công lao.
Ngươi có phải là đang lo sợ…”
Tạ Hồng Viễn kích cắt ngang lời ta:
“Câm miệng!”
Ta biết, hắn là thẹn quá hóa giận.
Hừ, xem ra… ta đoán đúng rồi.
Vẻ mỉa mai trên mặt ta đã hoàn toàn chọc giận hắn.
“Ngươi dựa vào cái gì mà khinh thường ta? Ngươi chỉ là một nữ nhân sống sót nhờ vào ta. Nếu không phải vì cái gọi là ơn cứu mạng, ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi!”
Đây là lần đầu tiên hắn thất thố trước mặt ta.
Và cũng là lần đầu tiên ta thật sự hiểu — thì ra trong lòng hắn, ta lại tệ đến thế.
Năm năm bên nhau, sau khi gả vào phủ Quốc công, ta nỗ lực học hỏi từng chút một,
Vậy mà hôm nay, tất cả lại hóa thành trò .
Lời hắn , từng chữ từng chữ, như mũi dao sắc lạnh đâm sâu vào tim ta.
Ta không gì nữa, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Sau lần cãi vã không vui đó, suốt ba tháng liền chúng ta không còn gặp lại.
5
Vào ngày bảng vàng công bố, ta giả vờ ốm, khiến biểu tỷ bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ Lý Nguyên An.
Đồng thời, ta mượn tay Vân Trường để dâng lên viên Cửu Chuyển Hồi Xuân Đan.
Về sau, trong một buổi yến tiệc, Hoàng hậu đã đích thân khen ngợi ta trước mặt mọi người.
Ta liền biết, chuyện này đã thành công.
Quả nhiên đúng như lời đệ đệ , ta Hoàng thượng phong Phúc Trạch Công chúa.
Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Nỗi ấm ức trong lòng ta vì lời của Tạ Hồng Viễn cũng dần dần gỡ bỏ.
Kiếp này, ta và hắn đã chẳng còn liên quan gì nữa, cần gì phải vì hắn mà đau lòng thêm.
Sau khi nghĩ thông suốt, ta bắt đầu thử học cách buông bỏ Tạ Hồng Viễn.
Đến tiết Hoa Triêu, Vân Trường hẹn ta ra ngoài dạo chơi thưởng xuân.
Ta vui vẻ nhận lời.
“Thật là xui xẻo, không ngờ ở đây cũng có thể gặp hắn.”
Vân Trường hất cằm về phía bên trái.
Hừ, nàng chẳng sai — đúng là xui thật.
Ta sang, là Tiêu thế tử, còn có cả Tạ Hồng Viễn.
Vân Trường lập tức đứng dậy, kéo tay ta rời khỏi đó.
Tạ Hồng Viễn bước tới, giơ tay chặn đường ta.
“Ôn Niệm, ta… khụ, khụ… có chuyện muốn với ngươi.”
Tạ Hồng Viễn trông có vẻ không khỏe, ta để ý thấy móng tay hắn đã chuyển sang màu tím nhạt.
Hắn… là thân thể vẫn chưa hồi phục sao?
Vân Trường bước lên, chắn trước mặt ta.
Tiêu thế tử khẩy: “Vân Trường, ngươi có cần phải che chở Ôn nương như gà mẹ bảo vệ gà con không?”
“Không đúng, phải gọi một tiếng Phúc Trạch Công chúa mới phải. Người như nàng cần ngươi bảo vệ sao? Đúng là thừa thãi.”
Vân Trường không nhịn , lạnh giọng phản bác: “Ngươi quản chắc?”
Thấy ta chẳng buồn để ý đến hắn, Tạ Hồng Viễn vội lên tiếng, cắt đứt màn đối đầu giữa hai người họ.
“Giang nương hiện đang bàn chuyện hôn sự với Trạng nguyên năm nay — Lâm Nguyên An.”
Một câu ấy khiến bước chân vừa nhấc lên của ta như bị kéo chặt lại, không thể tiến thêm nửa bước.
Rõ ràng tiết trời xuân đang ấm áp rạng ngời, mà ta lại cảm thấy cả người rét buốt như chìm trong băng giá.
Sao lại như …?
Rõ ràng ta đã cố ngăn không cho bọn họ gặp nhau, mà tại sao vẫn đến mức bàn chuyện hôn sự?
Chẳng lẽ… thiên mệnh thật sự không thể trái?
Nếu , thì ông trời còn cho ta quay lại gì?
6
Ta bảo Vân Trường chờ mình một lát, rồi cùng Tạ Hồng Viễn đi đến một gian lương đình gần đó.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi rõ cho ta biết!”
Tạ Hồng Viễn nắm chặt tay ta, kích hỏi:
“Ngươi… khụ khụ… ngươi lúc cứu ta thật sự dùng đến Cửu Chuyển Hồi Xuân Đan sao?”
Ta không hiểu hắn đang muốn ám chỉ điều gì.
Chuyện này chẳng phải đời trước đã rõ ràng rồi sao?
Chẳng lẽ… hắn nghi ngờ ta từng lừa hắn?
Ta giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, đồng thời rút tay ra khỏi tay hắn.
“Là thật. Ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao?”
Tạ Hồng Viễn cuống quýt muốn giải thích.
Bạn thấy sao?