Kiếp Này Đến Lượt [...] – Chương 2

Cuối cùng, ông nội thở dài thật sâu, cũng xoa đầu tôi rồi :

“Con là một đứa trẻ hiểu chuyện và có lòng. Thôi thì… cứ để tùy duyên .”

Ông sắp xếp cho tôi một căn phòng riêng, sạch sẽ và ngăn nắp.

Căn phòng bài trí rất đơn giản: một chiếc giường, một tủ quần áo và một chiếc bàn học lớn.

Trên bàn đầy ắp sách vở và dụng cụ học tập dành cho tôi, còn lại là sách liên quan đến Đông y.

Tôi không kìm mà ngồi phắt xuống bàn, say sưa mở sách ra xem, ánh mắt tràn ngập khát khao học hỏi.

Kiếp trước, sau khi về nhà họ Diệp, tôi chưa từng bước chân vào lớp học.

Cha dượng gia sư cho tôi, là để tôi tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn.

Nhưng càng về sau tôi càng nhận ra có điều bất ổn.

Ông ta sắp xếp tôi học khiêu vũ – toàn những điệu vũ giao tế đẹp mắt vô dụng.

Ông bắt tôi học trà đạo, bản thân lại kinh doanh rượu, không bao giờ cho phép tôi tiếp với ngành nghề ấy.

Ông cả giáo viên hình thể, bắt tôi chỉnh dáng, mà tuyệt nhiên không để tôi học kiến thức phổ thông.

Ông ta ép tôi học theo ý mình, luôn đè nén khát khao thực sự trong tôi – học hành và tìm hiểu tri thức.

Nói trắng ra, tôi chẳng khác nào một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng son.

Còn ông nội lại với tôi:

“Y học cổ truyền sâu rộng như biển, chỉ khi con có nền tảng vững chắc, mới mong thành tựu .”

Thế là tôi lớn lên trong sự dạy dỗ ân cần và nghiêm khắc của ông.

Thoắt cái, tôi đã đến tuổi trưởng thành.

Hôm đó, vừa về đến nhà, tôi đã thấy bưu kiện mẹ và em gửi đến.

Ông nội bảo mẹ có gọi điện, muốn tổ chức lễ trưởng thành cho hai chị em, và sẽ cho xe đến đón tôi về tham dự.

Ban đầu tôi không muốn đi, khi thấy tấm thiệp mời, tôi lập tức tức giận:

“Lễ trưởng thành của Diệp Tình và Diệp Ý.”

Tên của hai chị em vốn là Ngụy Tình và Ngụy Ý, do cha đặt – mang ý nghĩa rằng chúng tôi là và ý nguyện mà trời ban tặng cho ông.

Vậy mà em lại đổi họ!

Hơn nữa còn để ông nội thấy – đúng là quá đáng!

Tôi phải đứng ra đòi lại công bằng cho ông nội và cho cả cha!

Chương 3

Tại phòng của em .

“Chị sao không mặc váy lễ mẹ gửi đến, còn diện đồ quê mùa như ?”

“À, suýt nữa thì quên mất – kiếp này em mới là đại tiểu thư chính hiệu nhà họ Diệp, còn chị chỉ là một con nhỏ quê mùa từ núi xuống thôi!”

Em không kiêng nể gì, nhạo tôi không chút nể mặt.

Tôi chỉ nhẹ nhàng tiến sát lại, ghé tai hỏi:

“Cột sống của em dạo này ổn chứ?”

Nghe , nụ của em lập tức tắt ngấm.

Tôi quá rõ nỗi đau ấy – giáo hình thể không chỉ khắt khe về ăn uống, mà còn bắt em mặc corset bó bụng 24/7, kể cả khi ngủ.

Chiếc corset siết chặt đến mức khó thở, như muốn bẻ gãy cả xương sống, chỉ để có vòng eo “một nắm tay”.

Tôi âm thầm nhắn nhủ trong lòng:

“Người là đứa quê mùa là tôi, kiếp này, kẻ phải chịu khổ lại chính là em.”

Em cố gượng, phản pháo:

“Chị thì biết gì, em sắp đính hôn với người thừa kế nhà họ Chu rồi đó.”

Tôi chẳng buồn để ý đến em, chỉ tiện tay lật đại một quyển sách tiếng Anh trên bàn, rồi chỉ vào một từ:

“Vậy thưa đại tiểu thư nhà họ Diệp, từ này em biết đọc không?”

Em ấp úng mãi cũng không đọc nổi.

Tôi : “Nào, đọc theo chị nhé – narcissism, nghĩa là: tự luyến.”

Tôi lại tiếp: “Lưỡi em dày trắng, rõ ràng là ẩm thấp trong người nặng, tử cung hàn như thì sao mà sinh người thừa kế cho nhà họ Chu?”

Mặt em lập tức đỏ bừng vì tức, còn chưa kịp nghĩ ra lời phản bác, ngoài cửa đã vang lên một tiếng khe khẽ.

Một người đàn ông mặc âu phục đặt may hoàn hảo bước vào – là ta, Chu Dục, thiếu gia nhà họ Chu.

Kiếp trước, ta từng là vị hôn phu của tôi.

Chu Dục bước tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng nâng tay tôi lên, định hôn lễ phép.

Tôi lập tức rút tay lại – nụ hôn tay giả tạo ghê tởm!

Chu Dục hơi lúng túng , rồi lịch sự tự giới thiệu bản thân.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...