Chương 7
Trước cổng biệt thự nhà họ Diệp, xe của Chu Dục đỗ sừng sững, nổi bật không ai không thấy.
Vừa bước vào, tôi đã nghe thấy cha dượng đang nịnh nọt trò chuyện:
“Cậu Chu à, thử đi, đây là rượu mới nhà tôi vừa xong. Nếu cậu thấy ngon, có lẽ hai nhà chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác lâu dài!”
Muốn mượn danh tiếng nhà họ Chu để mở rộng ăn?
Ý tưởng không tệ…
Chỉ tiếc rằng, ông ta sắp tự vả vào mặt mình.
Chu Dục chẳng thèm đáp lại, cũng không hề uống rượu, chỉ nhàn nhã xoay nhẹ ly trong tay.
Lúc ấy tôi mới phát hiện trong phòng còn một người đàn ông nữa—một kẻ thân hình to lớn, béo tốt, thoáng thấy có vẻ quen mặt, hình như đã từng gặp.
Chu Dục thấy tôi bước vào, lập tức đứng dậy, tiến nhanh tới, vòng tay qua vai tôi kéo sát vào người.
“Ông Diệp, đây là con khác của vợ ông. Cũng là người Chu Dục tôi coi trọng. Chỉ cần ấy đồng ý, việc hợp tác giữa hai nhà không phải không có khả năng.”
Ông ta nhất thời sững sờ, phản ứng lại rất nhanh, vội vàng gật đầu cúi người:
“Con của vợ tôi… cũng chính là con tôi! Tôi sao có thể đối xử tệ với con bé .”
Nói xong, Chu Dục liếc mắt ra hiệu với tôi rồi rời khỏi phòng.
Lúc này, gã đàn ông to béo bên cạnh đột nhiên lộ vẻ tức giận, trừng mắt cha dượng, lại quay sang tôi một cái đầy ý tứ.
Cha dượng liền nịnh nọt:
“Giám đốc Bàng, giám đốc đừng giận… chúng ta ra vườn chuyện tiếp nhé!”
Sau đó, ông ta quay sang tôi, gầm lên:
“Còn không mau lên lầu thăm mẹ mày?!”
Giọng điệu hung hăng, chẳng còn chút nào thái độ lịch sự như lúc còn Chu Dục ở đó.
Chuyện này… tuyệt đối không đơn giản.
Tôi lên lầu, không vào phòng mẹ, mà vòng sang lối khác đi xuống khu vườn từ tầng hai bên kia.
Chỉ nghe thấy gã tên Bàng kia gào vào mặt cha dượng:
“Con nhỏ đó là người Chu Dục để ý đến! Sao ông không sớm? Suýt chút nữa tôi đắc tội với nhà họ Chu!”
“Nhưng tôi mặc kệ! Tôi muốn có con nhỏ đó. Nếu ông không lo xong, thì cho con bé Diệp Ý nhà ông ngủ với tôi một đêm, dù sao cũng y chang nhau!”
Tôi sực nhớ ra!
Gã đàn ông béo ú này chính là kẻ đã xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật!
Chỉ một ánh thoáng qua mà tên cặn bã này lại sinh lòng tà ý với tôi!
Người nhà họ Diệp… chắc chắn biết chuyện này!
Bảo sao Diệp Ý bỗng dưng đổi tính, xin ở lại chăm sóc ông nội.
Còn tôi thì bị “gài” để quay về chăm sóc mẹ đang mang thai? Tất cả chỉ là một cái bẫy!
Chu Dục bảo vệ tôi trước mặt họ, cũng là để nhắc nhở hai tên kia: tôi là người của Chu Dục, không tới.
Bất ngờ, tôi dẫm trúng một mảnh gốm vỡ, phát ra tiếng “crắc”.
Gã họ Diệp và tên Bàng đồng thanh hét lên:
“Ai ở đó?!”
Một bàn tay rắn chắc bất ngờ kéo tôi ra phía sau lùm cây.
Là Chu Dục!
Tôi thốt lên kinh ngạc:
“Anh chưa đi sao?”
Chu Dục nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, dịu giọng :
“Anh vốn dĩ… chưa từng nỡ rời đi.”
Qua lời kể của , tôi mới biết thêm nhiều sự thật tàn nhẫn ẩn sau chuyện này.
Anh đã chính thức từ chối việc liên hôn giữa hai nhà, rõ với nhà họ Diệp rằng không hề có chút cảm nào với Diệp Ý.
Thì ra trong bữa tiệc sinh nhật hôm đó, tên họ Bàng sau khi liếc thấy tôi một lần liền lập tức đưa ra đề nghị với nhà họ Diệp:
Chỉ cần tôi chịu ngủ với hắn một đêm, hắn sẽ đầu tư một khoản lớn để cứu nguy cho họ Diệp.
Càng tồi tệ hơn là, nhà họ Bàng có ăn với nhà họ Chu, và trong một buổi tiệc khác, hắn đã ngang nhiên khoe khoang chuyện đó, khiến Chu Dục nghe .
Còn Diệp Ý, sau khi bị Chu Dục từ chối cảm, liền ôm hận trong lòng, chính là người chủ đưa ra ý kiến để tôi về chăm sóc mẹ, hòng gài bẫy tôi.
Vậy còn mẹ thì sao?
Bà có thật sự mang thai như lời họ ?
Hay bà cũng là một quân cờ trong kế hoạch dơ bẩn này?
Tôi quyết định phải tự mình kiểm chứng.
Vừa vào phòng, tôi không một lời, lập tức bắt mạch cho mẹ.
Mạch tượng ổn định, thể trạng chung không có vấn đề gì…
Nhưng—tuyệt đối không hề có dấu hiệu mang thai!
Tôi lạnh lùng bà:
“Mẹ, tại sao Diệp Ý lại dối con rằng mẹ đang mang thai?”
Bà chẳng những không hổ thẹn, còn trừng mắt, đổi giọng trách ngược lại tôi:
“Chuyện chồng con và con tốt của con cấu kết để mẹ, chẳng phải con cũng biết đấy à? Con còn tư cách gì đến đây trách ta?”
Tôi còn đang sững sờ vì câu ấy, bà lại tiếp tục lạnh lùng:
“Con chỉ là con nhỏ nhà quê, sống ở nơi hẻo lánh rách nát, giám đốc Bàng để ý đã là phúc phần ba đời. Hắn có tiền, có thế, theo hắn con chỉ có hưởng!”
Thì ra bà ta biết hết!
Cả hai kiếp, bà đều bán đứng tôi.
Cả hai kiếp, đều là Chu Dục cứu tôi.
Mặc dù đã sớm biết sự tàn nhẫn của bà, lòng tôi vẫn đau nhói vì phải thừa nhận—tôi có một người mẹ như .
Tôi bà, mỉm chua chát:
“Mẹ có biết tại sao suốt bao năm qua mẹ không thể có thai không?”
“Bởi vì mẹ là người đàn bà độc ác nhất mà con từng biết. Ông trời sẽ không để mẹ có thêm cơ hội mẹ lần nữa.”
“Con cho mẹ biết—kiếp này, mẹ tuyệt đối không thể sinh con trai.”
Vì ở kiếp trước, kết cục của mẹ cũng chính là như .
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?