Kiếp Này Đến Lượt [...] – Chương 6

Quay lại chương 1 :

Tôi biết, chuyện “không sinh con trai” luôn là nỗi đau lớn nhất trong lòng bà, nên tôi cố ý dùng lời lẽ đó để đâm vào vết thương của bà ta.

Quả nhiên, sắc mặt bà biến đổi dữ dội:

“Con nguyền rủa ta?! Con ranh thối! Rõ ràng là con không chịu ra chỗ giấu ngọc bội gia truyền, không giúp nhà họ Diệp vượt qua khó khăn, thì sao lại trách ta bất nghĩa?”

Nghe đến đây, tôi lại bất ngờ bình tĩnh lại.

Trong mắt nhà họ Diệp, phụ nữ chỉ là một món hàng có thể lợi dụng.

Giống như tôi của kiếp trước, và Diệp Ý của kiếp này—đều bị nuôi như chim hoàng yến, chờ ngày đem đi trao đổi lấy tiền bạc, danh tiếng và địa vị xã hội.

Nhưng tôi may mắn hơn.

Kiếp này, tôi lớn lên bên ông nội.

Tôi đã thoát khỏi số mệnh mà họ sắp đặt.

Còn những người khác—Diệp Ý kiếp này là tự mình lựa chọn con đường đó.

Mẹ thì hai đời đều chủ gả vào nhà họ Diệp.

Tôi chỉ có thể : mỗi người một số phận.

Ông nội à… con xin lỗi.

Trước kia vì ông thương Diệp Ý, con vẫn giấu kín sự thật, không nỡ để ông đau lòng.

Hiện giờ, con buộc phải với ông rằng

Cô em nhỏ ngày xưa, người mà ông luôn khen là ngọt ngào, thông minh, đã không còn tồn tại nữa.

Người đứng trước mắt chúng ta bây giờ, chỉ là một con quái vật tham lam bị dục vọng mờ mắt.

Chúng ta phải tránh xa ta, mới mong có những ngày yên ổn.

Chương 8

Tôi vội vàng rời khỏi nhà họ Diệp, chỉ mong lập tức trở về để gặp ông nội.

Chu Dục nhất quyết đòi lái xe đưa tôi về, tôi cũng không từ chối.

Nhưng khi chúng tôi trở về tới nhà, mọi chuyện đã quá muộn.

Căn nhà bị lục tung như vừa trải qua một trận cướp, dược liệu và y thư vứt bừa bãi khắp sàn.

Ông nội—đã mất tích!

Và tôi lập tức nghĩ đến—ngọc bội gia truyền!

Diệp Ý… ta quay lại vì thứ đó.

Đáng lẽ tôi phải sớm nhận ra, ta gì có lòng tốt thật sự mà xin ở lại chăm sóc ông nội.

Tôi đúng là ngu ngốc mà!

Chu Dục an ủi tôi đừng hoảng, sẽ lập tức quay lại nhà họ Diệp để xác minh xem có phải Diệp Ý đã đưa ông đi.

Đồng thời, cũng gọi cho người cảnh sát, nhờ hỗ trợ điều tra toàn bộ hành trình của ông nội và Diệp Ý.

Còn tôi thì ở lại dò xét xung quanh, hy vọng ông và ta vẫn còn quanh đây đâu đó.

Chúng tôi chia nhau hành .

Chu Dục đi chưa bao lâu, Diệp Ý bất ngờ chủ liên lạc với tôi.

Chính ta đã bắt cóc ông nội, đang giữ ông ở một căn biệt thự khác của nhà họ Diệp.

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vội vã chạy tới đó, đồng thời báo lại cho Chu Dục, nhờ đến tiếp ứng.

Nhưng khi tôi đến nơi, xung quanh lại im lặng một cách bất thường.

“Ông ơi? Ông ơi, ông đang ở đâu?”

Tôi chạy vào biệt thự, gọi lớn, không ai trả lời.

Đột nhiên, một luồng gió lạnh phả vào sau gáy, tôi theo phản xạ né sang bên—là Diệp Ý!

Cô ta trông tả tơi, quần áo rách rưới, hệt như một bóng ma, tay cầm một cây kéo sắc nhọn lao về phía tôi.

Mọi thứ… như đang lặp lại kiếp trước!

Không!

Tôi không thể để bi kịch ấy xảy ra lần nữa.

Lần này, tôi nhất định phải sống sót.

Diệp Ý đã hoàn toàn mất kiểm soát, miệng hét:

“Cái tên họ Diệp khốn nạn đó… cưỡng ép tao!

Hắn thấy tao không còn giá trị vì không cưới vào nhà họ Chu, liền bắt tao phải sinh con cho hắn!”

“Còn mẹ… mẹ… HAHAHAHA—”

Tiếng của ta vang vọng khắp phòng, ẩn sâu trong đó là một nỗi tuyệt vọng thê lương.

Tôi biết.

Tôi biết mẹ đã gì với ta—giống hệt những gì bà từng với tôi ở kiếp trước.

Khi tên họ Diệp định cưỡng ép ta, mẹ chẳng những không ngăn cản, mà còn ra tay kìm giữ lại, để hắn dễ dàng nhục .

Diệp Ý lảo đảo tôi, mắt đỏ như máu:

“Ngụy Tình… mày biết hết đúng không?

Mày sống lại, mày biết sẽ xảy ra chuyện này, nên mày mới chọn ở lại bên ông nội!”

Cô ta càng càng điên cuồng, vung kéo lao đến đâm tôi như muốn lấy mạng.

Tôi vừa chạy vừa hét:

“Diệp Ý, mày điên rồi! Là người khác mày, không phải tao!

Tao có lỗi gì mà mày phải báo thù tao?”

“Ông nội ở đâu? Mày giấu ông ở đâu?”

Nhưng Diệp Ý hoàn toàn mất lý trí, chỉ biết cầm kéo đuổi theo tôi như kẻ điên.

May mắn là—kiếp này ta bị ép học khiêu vũ, học lễ nghi, ép dáng ép eo, thân thể yếu ớt, hoàn toàn không còn sức mạnh như kiếp trước lớn lên trong rừng núi.

Cô ta không thể đuổi kịp tôi.

Tôi lẩn tránh khắp nơi trong biệt thự, chạy trốn từng bước, quan sát mọi ngóc ngách.

Sau một vòng vòng vèo vèo, tôi xác định chắc chắn:

Ông nội không có ở đây.

Bây giờ, tôi chỉ còn cách…

Chờ Diệp Ý kiệt sức, chờ ta hồi tỉnh, rồi mới có thể từ miệng ta moi ra tung tích của ông nội.

Lúc này, Chu Dục kịp thời đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...