Kiếp Sau Ta Là [...] – Chương 1

Ta và Hứa Trinh từng là phu thê một đời.

Hắn chưa từng che giấu việc trong lòng mình luôn có một bạch nguyệt quang, chỉ thỉnh thoảng ta bằng ánh mắt thương .

Người người đều ta hắn đến điên dại, cho nên mới bất chấp lời ra tiếng vào, thay hắn trông coi gia sự, giữ yên hậu phương.

Nhưng chẳng ai biết, ta , chẳng qua chỉ là để tranh một hơi thể diện.

Mãi đến lúc lâm chung, hắn ngồi nơi mép giường ta, thở dài:

“Vất vả cho nàng kiếp này, nếu có kiếp sau, Mộ Thu, ta sẽ chia cho nàng một ít chân .”

Ta tắt thở quá nhanh, đến nỗi câu “không cần” còn mắc nghẹn trong cổ họng chưa kịp thốt ra.

Lần nữa mở mắt, ta đã thấy rõ ràng những dòng chữ lơ lửng trước mặt:

【Nam chính đã trọng sinh, vì nhớ nữ chính từng tận tâm tận lực với mình ở kiếp trước, nên quyết định ban cho nàng một vị trí bình thê.】

【Chỉ tiếc rằng nam nữ chính rõ ràng nhau tha thiết, vì có sự tồn tại của nữ phụ nên mãi chẳng danh chính ngôn thuận.】

【Thôi bỏ đi, coi như thương nữ phụ . Nàng ta nam chính đến mức, không có hắn là sống không nổi.】

Còn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn choáng váng của việc sống lại, đã nghe tiếng phụ mẫu nổi giận quát tháo từ tiền sảnh truyền đến.

Là Hứa Trinh đến rồi, đến… để rước ta thiếp.

1

“Đồ vô lương tâm! Con ta A Thu cho dù có không gả ai, cũng quyết không theo ngươi về thiếp!”

Từ xa đã nghe tiếng mẫu thân mắng chửi.

“Ngày trước nhà ngươi còn chưa phát đạt, chính ngươi ngày ngày quấn lấy A Thu nhà ta, những lời như ‘kiếp này không nàng không cưới’, đến nhà ta ăn nhờ ở đậu Giờ sinh phụ phú quý nhận lại, liền muốn A Thu nhà ta thiếp ngươi?

Ngươi đúng là nằm mộng giữa ban ngày!”

Lời bà tuy thô lỗ, phụ thân ta – người thường ngày vẫn luôn trách bà ăn không suy nghĩ – hôm nay cũng không cất lời ngăn cản.

Ông chỉ trầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo trừng vào Hứa Trinh, bộ dáng rõ ràng là nếu hắn còn chưa chịu rời đi thì ông sẽ thủ ngay.

Những hàng xóm đứng xem xung quanh, ai mà chẳng biết ta và Hứa Trinh là thanh mai trúc mã nhiều năm?

Nay hắn ra chuyện này, thực sự quá bạc bẽo.

Không ít người chỉ trỏ chê trách hắn.

Hứa Trinh trên mặt rõ ràng đã lộ vẻ bối rối, cuối cùng hắn vẫn gượng lại vẻ trấn định, bởi hắn đã thấy ta đang vội vã chạy đến giữa đám đông.

Khoảnh khắc ấy, gương mặt hắn lại khôi phục vẻ tự tin và điềm nhiên.

Hắn :

“Phụ thân, mẫu thân, cần gì phải vội từ chối hôn sự này? Chi bằng hỏi thử ý của A Thu.

Ta nghĩ, chỉ cần ở bên ta, cho dù thiếp, A Thu cũng cam lòng.”

Ngay lúc đó, những dòng chữ lơ lửng cũng thi nhau hiện lên:

【Nam chính thật là ôn nhu. Nếu không vì sợ bỏ rơi nữ phụ rồi nàng ta sẽ tìm chết, thì hôm nay hắn đã chẳng thèm đến đây.】

【Đúng thế, nhà nữ phụ đúng là không rõ thân phận. Nam chính là ai chứ? Sau này còn phải kế thừa tước vị.

Thân là nữ nhi một thương nhân nho nhỏ, hắn để mắt đến đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi!】

【Phải đấy, nam chính hoàn toàn có thể quay lưng rời đi. Chẳng qua là sợ nữ phụ hắn đến điên cuồng, nên mới miễn cưỡng nán lại.】

Phải rồi.

Tình ta từng dành cho Hứa Trinh, chính là tấm lá chắn để hắn tùy ý giẫm đạp ta suốt bao năm qua.

Nhưng ấy, đã sớm tiêu tan từ kiếp trước, tiêu tan từ rất lâu rất lâu rồi.

Ta không còn Hứa Trinh nữa, chỉ là hắn không hề hay biết.

Hắn vẫn cứ cho rằng ta hắn đến tận xương tủy, cho nên trong mắt hắn, ta mà rời đi ắt sẽ tìm cái chết.

Vậy nên hôm nay, hắn mới có thể ngạo mạn mà ta, mở miệng như ban ân:

“A Thu, tuy ngươi nhập phủ với thân phận thiếp thất, đợi sau khi hôn sự giữa ta và

Chỉ Như định đoạt, nàng ấy ắt sẽ nâng ngươi lên bình thê.

Ngươi cứ yên tâm, với đức hạnh và lòng dạ của Chỉ Như, nàng chủ mẫu rồi cũng sẽkhông để ngươi chịu một chút uất ức nào.”

Miệng thì không để ta chịu thiệt, trước mặt bao người, lời của hắn chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh vào mặt ta.

Thấy ta chỉ mím môi không đáp, những dòng chữ kia lại càng tuôn trào dồn dập:

【Không thể nào đâu! Nam chính đã đến mức này rồi, nữ phụ còn bày vẻ cao giá sao? Lẽ nào còn muốn chờ nam chính quỳ xuống cầu xin?】

【Nàng ta thật sự nghĩ chỉ với thế này là có thể tranh vị trí chính thê của nam chính sao? Đúng là ngây thơ đến nực !】

2

Kiếp trước, quả thật là Hứa Trinh đã lấy ta về bằng lễ nghi chính thê.

Hắn thuở nhỏ nghèo khổ, không nơi nương tựa, chỉ nhờ ăn cơm thiên hạ khắp con phố này mà lớn lên .

Trong đó, hắn ăn nhiều nhất chính là cơm nhà ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...