Thế trong mắt người đời, việc ta không chịu rời đi lại trở thành bằng chứng rằng ta Hứa Trinh đến phát cuồng.
Cho nên kiếp trước, mãi đến lúc ta lâm chung, Hứa Trinh mới quỳ bên giường ta hối hận rằng:
“Nếu có kiếp sau, ta nguyện cho nàng một chút thương.”
Tất nhiên, hắn là “một chút”, còn phần lớn ấy, vẫn là dành cho Từ Chỉ Như.
Kiếp này, xem ra Hứa Trinh quyết tâm không muốn Từ Chỉ Như phải chịu uất ức thêm nữa.
Ta người trước mắt với vẻ tự tin và kiên định, chợt mỉm nhàn nhạt.
An Bình Hầu cả đời phong lưu vô độ, con nối dõi không đếm xuể, mà cuối cùng, người kế thừa tước vị lại là Hứa Trinh – kẻ không có thế lực nhà mẹ nâng đỡ.
Hắn ngỡ rằng, không có ta – người vì hắn mà huy cả tộc giúp đỡ, không có ta – người đem từng nén bạc trắng dồn dập chảy vào phủ An Khánh Hầu, thì hắn có thể dễ dàng vượt qua hàng đệ tử ưu tú của lão Hầu gia sao?
Thấy ta nở nụ , Hứa Trinh liền thả lỏng sắc mặt, ngữ khí cũng mang thêm vài phần thâm :
“A Thu, ta biết mà, nàng xưa nay là người hiểu chuyện nhất, luôn biết thông cảm cho ta.”
Đám dòng chữ kia lại ồ ạt xuất hiện:
【Nữ phụ bày trò gì đây? Vừa rồi còn bộ tịch không lời nào, bây giờ chẳng phải cũng đang như chó hay sao?】
【Ngươi xem nàng ta bước tới chỗ nam chính gấp gáp cỡ nào, trước mặt bao nhiêu người như thế, mà còn định lao vào lòng hắn! Mất hết cả mặt mũi.】
【Nhìn mà xem, nàng ta thể nào cũng sẽ nhào tới khóc trong ngực nam chính cho mà coi, nàng ta…】
“Chát!”
Một tiếng tát giòn giã vang lên, cắt ngang cả loạt chữ đang cuộn tròn trước mắt.
Vạn vật như ngưng lại nơi khoảnh khắc ấy.
Đáp lại lời hắn, chỉ là dấu tay năm ngón đỏ rực in trên má Hứa Trinh.
Hắn ngây ngẩn ta, tựa như không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Cút!”
Mãi đến khi tiếng quát đầy khí lực của ta vang lên, mới kéo hắn về thực tại.
Đã Hầu gia nửa đời, Hứa Trinh bao năm nay chưa từng bị ai dám vỗ mặt công khai như thế.
Giờ đây, sắc mặt hắn muôn phần biến hóa, ánh mắt ta đầy giận dữ không che giấu nổi.
Vậy mà đám người vây xem chung quanh lại đồng loạt hò reo tán thưởng, nơi này, thân phận con trai An Bình Hầu của hắn, chẳng phát huy chút uy nghi nào.
Cuối cùng, hắn trừng mắt ta, hung hăng buông lời độc:
“Mộ Thu, ta đối với nàng đã là nhân nghĩa đủ đầy.
Từ nay về sau, dẫu nàng có đến cầu xin, ta cũng quyết không để nàng bước chân vào phủ nửa bước.”
Đáp lại lời hắn, là bàn tay ta một lần nữa nâng cao lên giữa không trung.
Hứa Trinh miệng mắng ta là “hán phụ”, rốt cuộc cũng đành phải trong sự hộ tống của hai ba tên gia đinh, vội vã rời đi.
4
Hắn đi rồi, A nương liền nắm lấy tay ta, thanh âm nghẹn ngào:
“A Thu, con khổ rồi.”
“Chỉ là hôm nay tuy con đã trút nỗi giận, danh tiếng truyền ra ngoài, rốt cuộc vẫn là bất lợi với con.
Thế gian này, miệng nam nhân sao cũng thành lời, chỉ vài câu bịa đặt cũng đủ khiến nữ tử hỏng cả thanh danh.
Nếu như Hứa Trinh ra ngoài đặt điều rằng con là người bội ước, về sau con biết phải đi đâu về đâu?”
Ta ngước khuôn mặt dịu dàng từ ái của mẫu thân, lòng không khỏi chua xót khi nhớ tới kiếp trước.
Bởi vì cảnh ngộ của ta ở Hứa gia mà đến tận phút lâm chung, mẫu thân vẫn không thể nhắm mắt an yên.
Chỉ vì một hơi không cam lòng, ta đã đem cả đời mình ra để tranh đoạt, lấy bản thân ra mà trừng một kẻ chưa từng ta.
Sau này sẽ không như nữa.
Ta nép vào lòng mẫu thân, dịu giọng an ủi bà.
Ta với bà: không đâu, người đời sẽ không đổ oan lỗi này lên đầu con.
Trước mắt, đám chữ vẫn đang trôi nổi không ngừng:
【Nam chính chuẩn bị đi tìm nữ chủ bảo bối của chúng ta rồi.】
【Kiếp này, bọn họ sẽ gặp nhau sớm hơn, nữ chủ sẽ bảo vệ thật tốt, không còn phải chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa.】
Phải rồi, kiếp trước, sau khi Từ Chỉ Như và Hứa Trinh ở bên nhau, nàng ta đã không chỉ một lần khóc lóc trước mặt hắn.
Khi hắn tới nhà ta cầu hôn, chính là lúc nàng bị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ xô xuống hồ nước hành hạ.
Khi đó, bọn họ còn chưa từng gặp mặt, thế vì nàng, Hứa Trinh lại đem hết thảy tiếc nuối quy trách vào bản thân.
Hắn , trách hắn đã không sớm xuất hiện, nếu không đã chẳng để nàng phải chịu bao uất nhục như thế.
Kiếp này, hắn rốt cuộc có thể thực hiện lời hứa, trở thành hùng của Từ Chỉ Như.
Chỉ là không biết,
Từ Chỉ Như của hiện tại – kẻ đang mập mờ qua lại cùng mấy vị công tử thế gia – liệu có thèm để mắt tới một kẻ vừa mới nhận tổ quy tông, thân phận mập mờ như Hứa Trinh nữa hay không.
Bạn thấy sao?