Ngày phát hiện mình mang thai, chồng tôi – đoàn trưởng – đang cùng chị dâu góa phụ đi khám thai ở bệnh viện.
Nhìn thấy tôi, ta chẳng mảy may quan tâm, ngược lại còn đề nghị ly hôn.
Anh ta , chị dâu đã mang thai, để giấy sinh con thì nhất định phải .
Anh ta , đây chỉ là ly hôn giả, chúng tôi vẫn là vợ chồng thật sự.
Anh ta , đợi sau khi sinh xong sẽ cùng tôi đi đăng ký kết hôn lại.
Tôi không khóc cũng chẳng loạn, không chút do dự mà gật đầu đồng ý.
Chỉ vì kiếp trước, tôi từng lấy cái thai trong bụng ra ép ta, sống chết không chịu ly hôn, mới giữ tờ giấy đăng ký kết hôn đó.
Thế sáng hôm sau, chị dâu lại nhảy sông tự vẫn, một xác hai mạng.
Bề ngoài, Triệu Vệ Đông chẳng gì, trong lòng lại cho rằng chính tôi là người giở trò.
Khi tôi mang thai tám tháng, ta tố cáo tôi buôn lậu, khiến tôi bị đưa đến Tây Bắc lao cải tạo.
Giữa trời đông giá rét, tôi và đứa bé trong bụng bị dày vò đến chết một cách đau đớn.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày phát hiện có thai, cũng chính là ngày chồng tôi ôm chị dâu đòi ly hôn.
Lần này, tôi chủ ký tên vào đơn ly hôn.
“Giúp chị dâu là điều nên , yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cản trở.”
…
Triệu Vệ Đông giật mạnh đơn ly hôn khỏi tay tôi,
tỉ mỉ kỹ chữ ký bên trên mới xác nhận tôi thực sự đồng ý ly hôn.
“Thục Hoa, chờ đứa bé chào đời xong chúng ta sẽ đăng ký lại, ủy khuất em một thời gian !”
Nụ không che giấu nổi nơi khóe miệng và chút áy náy trong ánh mắt ta tạo thành sự đối lập rõ rệt.
Tôi cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng, mở miệng:
“Chị dâu góa có thai, đây là chuyện lớn của cả nhà, tôi sẽ không nhỏ nhen đến .”
Nghe xong, Triệu Vệ Đông cảm ra mặt, định bước tới nắm tay tôi,
còn chưa kịp chạm tới, chị dâu góa đã lảo đảo ngã vào lòng ta.
“Vệ Đông em thấy hơi khó chịu, bế em đi khám không?”
Triệu Vệ Đông lập tức căng thẳng, bế ngang người ta lên, ánh mắt dịu dàng đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ.
Kiếp trước, tôi vẫn luôn cho rằng vì ta là quân nhân nên phải kiềm chế cảm.
Mãi đến khi cả qua đời, mẹ chồng đề nghị ta “kiêm cả hai phòng”, tôi mới biết thì ra Triệu Vệ Đông cũng có thể dịu dàng đến thế.
Anh ta không những đưa hết trợ cấp cho chị dâu, mà còn lấy cả phiếu vải tôi tích góp ba năm trời để may đầm mới cho ta.
Khi ấy tôi ngốc nghếch tự an ủi mình rằng: Triệu Vệ Đông chỉ thương chị dâu góa trẻ, nên mới quan tâm ấy nhiều hơn.
Cho đến khi chị dâu bị phát hiện mang thai đứa con còn trong bụng chồng đã khuất, Triệu Vệ Đông mới đề nghị ly hôn.
Tôi liều chết không chịu, tưởng như đã giữ cuộc hôn nhân.
Nhưng hóa ra, chỉ là một trò lớn.
Mang thai tám tháng, tôi bị vứt sống giữa thảo nguyên Tây Bắc,
đứa trẻ trong bụng cũng chết non vì giá rét.
Trước khi nhắm mắt, tôi cuối cùng cũng rõ sự thật:
Triệu Vệ Đông từ đầu đến cuối, người trong lòng chưa từng là tôi, mà là chị dâu – Thẩm Mỹ Hoa.
Tôi đã hối hận rồi.
Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ tránh xa Triệu Vệ Đông.
Có lẽ ông trời thương xót, lại cho tôi sống lại một đời nữa.
“Thục Hoa, bận không đi , em tranh thủ đưa giấy đến chỗ chính ủy nhé, dù gì thủ tục cũng cần thời gian xét duyệt, xong sớm thì… trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn…”
Đang ngây người, Triệu Vệ Đông đã đưa đơn ly hôn lại cho tôi.
Tôi cố nén nỗi ân hận cuộn trào trong lòng, giả vờ thoải mái nhận lấy:
“Được, em đi thủ tục. Anh cứ việc của đi.”
Nghe , Triệu Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước lên một bước, ghé sát tai tôi nhỏ:
“Thục Hoa, chuyện ly hôn này nhất định phải giữ bí mật, Mỹ Hoa vốn đã yếu, nếu lại bị lời ra tiếng vào, sợ ấy sẽ không chịu nổi.”
“Em là người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của .”
Kết hôn năm năm, đây là lần đầu tiên Triệu Vệ Đông khen tôi.
Chỉ tiếc, là vì một người phụ nữ khác.
Mà tôi – cũng chẳng thèm nữa.
Tôi bình thản gật đầu, mang đơn ly hôn đến chỗ chính ủy.
Bảy ngày sau khi phê duyệt xong thủ tục, tôi có thể hoàn toàn rời xa Triệu Vệ Đông.Trên đường về nhà, tôi ghé trạm y tế đặt lịch hẹn thủ thuật thai.
Vừa bước ra, liền thấy Triệu Vệ Đông ôm lấy Thẩm Mỹ Hoa cùng nhau bước lên xe jeep quân dụng.
Kiếp trước, dù tôi đang sốt cao, Triệu Vệ Đông cũng không chịu lái xe đưa tôi đến bệnh viện.
Anh ta : “Đây là xe của công, nếu chở em thì là lợi dụng chức quyền!”
Kết quả, tôi chỉ có thể đạp chiếc xe đạp bánh to cũ kỹ đến bệnh viện, vì bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất nên dẫn đến viêm phổi nặng.
Mãi đến hôm nay tôi mới hiểu ra, cái gọi là “không lợi dụng công quyền” đó, chỉ áp dụng với mình tôi mà thôi.
Thật nực khi kiếp trước tôi còn coi hành vi ấy của ta là tấm gương tiết chế và liêm chính.
Kìm nén nỗi xót xa trong lòng, tôi đi bộ hai mươi dặm giữa trời nắng như thiêu đốt, mang đôi giày vải đã mòn, trở về nhà.
Vừa đẩy cửa bước vào, Thẩm Mỹ Hoa đang nằm dài trên ghế sô-pha, ăn kem que và thổi quạt điện,
trong khi quần áo trên người tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
“Ái chà! Thục Hoa, sao em lại nóng đến thế, biết lúc nãy đã bảo Vệ Đông tiện đường cho em đi nhờ rồi!”
Thẩm Mỹ Hoa vừa ăn vừa gọi to, ánh mắt đầy vẻ hả hê.
Lời còn chưa dứt, Triệu Vệ Đông đã từ ngoài bước vào, tay xách một miếng thịt heo mỡ dày.
Vừa thấy tôi, ta đặt miếng thịt vào tay tôi, ra lệnh:
“Đi nấu cơm đi, Mỹ Hoa muốn ăn thịt kho tàu. Gạo đã đi lấy về rồi.”
Nhìn miếng thịt trong tay – thứ mua bằng nửa tháng tiền lương của tôi – tôi chẳng gì,
chỉ xách thẳng vào bếp, nấu thành món thịt kho tàu.
Lúc bưng ra, Triệu Vệ Đông và Thẩm Mỹ Hoa đã tự giác ngồi ngay ngắn vào bàn ăn,
thậm chí cả chén đũa cũng đã bày sẵn.
Chỉ có điều – không có phần của tôi.
Tôi đi thẳng vào bếp, lấy cho mình một đôi chén đũa, ngồi xuống ghế sô-pha, rồi bắt đầu ăn thịt kho tàu một cách ngon lành.
Triệu Vệ Đông sững người, lên tiếng trách móc:
“Tôn… Tôn Thục Hoa, em… em có ý gì , sao lại ăn một mình thế này!”
“Em không thấy còn có người khác ở đây sao? Tụi còn chưa gắp đũa mà em đã dám tự ý ăn trước rồi, em ích kỷ quá rồi đó!”
Tôi bật khẽ.
Ích kỷ?
Kiếp trước, chính vì tôi không biết ích kỷ là gì,
nên bao nhiêu tiền bạc và tem phiếu tiết kiệm đều bị cặp chó gian phu dâm phụ này tiêu sạch.
Còn tôi thì trẻ tuổi mà mặt mũi vàng vọt, thân thể gầy còm chưa đến 45 ký.
Kiếp này, tiền của tôi, thân thể của tôi,
tuyệt đối – không để phí phạm cho cái nhà này dù chỉ một xu, một hạt gạo!
Rất nhanh, cả đĩa thịt kho tàu đã bị tôi ăn sạch sẽ.
Triệu Vệ Đông tức tối chạy ra căng-tin lấy về hai món rau.
Nhưng do phiếu lương thực trên người ta đã gần như cạn kiệt, chỉ đành lấy hai món rau rẻ tiền nhất.
Kết quả là bữa cơm hôm đó tôi ăn no nê hài lòng, sau khi rửa bát xong liền nhanh chóng trở về phòng, khóa cửa lại.
Tôi đi thẳng đến bên giường, lôi ra một chiếc hộp nhỏ giấu dưới gầm giường, mở ra.
Bên trong toàn là phiếu thịt, phiếu lương thực và một ít tiền mặt mà mẹ tôi – người đang sống ở thủ đô – gửi cho tôi suốt những năm sau khi kết hôn.
Năm đó, tôi khăng khăng đòi lấy Triệu Vệ Đông – một lính nghèo, quyết định ở lại nông thôn theo ta đồn trú.
Cha tôi tức giận đến mức gửi điện báo cắt đứt quan hệ cha con.
Lúc đó tôi bị thứ ngỡ là vĩ đại che mờ lý trí.
Nhưng giờ đây, là người đã sống hai kiếp, khi lại những thứ này, khóe mắt tôi bất giác nóng lên.
Bởi vì, đây mới là những người thật sự thương tôi.
Bạn thấy sao?