Đây đã là lần thứ bảy hôm nay ta thấy bà lỡ tay gảy sai dây đàn.
"Mẹ, nếu mẹ thực sự không nỡ xa cha, sao không đi cùng cha vào kinh?"
Ta chọc chọc bà, buột miệng ra suy nghĩ.
Nghe , bà khẽ dí tay lên trán ta, sau đó nở nụ thoáng chút nhẹ nhõm.
"Đồ vô tâm, nếu cả cha lẫn mẹ đều không ở nhà, ai sẽ chăm sóc con đây?"
Ta lè lưỡi, rụt cổ chạy sang một bên.
Tô Chấp Ngọc đang bận rộn trong bếp, vừa bưng đĩa thức ăn ra thì suýt đụng vào ta.
Đúng lúc ông ấy định giả vờ trách mắng, ánh sáng lạnh lóe lên trong tầm mắt khiến ta lập tức cảnh giác. Nhờ thói quen luyện võ, ta nhanh chóng phản ứng, bước lên che chắn cả mẹ lẫn Tô Chấp Ngọc trong nhà.
Xuất hiện trước cửa là vài tên áo đen. Thấy ta đứng chắn lối, chúng tạm thời ngừng tác.
"Đại ca, người kia bảo chỉ giữ lại phụ nữ. Còn con bé này thì sao?"
Tên gọi là "đại ca" ta một hồi, đôi mắt lóe lên vẻ hiểu biết.
"Nhóc con, mẹ ngươi họ Đổng à?"
Ta không trả lời, trong đầu đang gấp rút tìm cách thoát thân, đồng thời cố hết sức ngăn cản ánh mắt hắn vào trong nhà.
Cảm giác bất an dâng tràn không chỉ vì chênh lệch về sức mạnh, mà còn vì một điều khác.
Đôi mày mắt của kẻ đó, lại giống ta đến lạ thường.
Giả thuyết hoang đường đầy bất an nhanh chóng len lỏi trong tâm trí, khiến ta cảm thấy cơ thể mình run lên từng đợt.
Thấy ta không đáp, hắn nhếch mày, bước thẳng về phía ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng, một lực kéo từ sau lưng đã kéo ta vào nhà. Đồng thời, một bóng người từ xà nhà lao xuống, trong chớp mắt đã khống chế tên kia.
Tô Chấp Ngọc ôm chặt lấy ta, tay ông khẽ run, thể hiện rõ sự hoảng loạn và lo lắng. Ta vỗ nhẹ lên tay ông, cố gắng nở một nụ trấn an.
Ngoài sân, Lục Khinh Châu nhanh chóng hạ gục đám sát thủ, Tống Cẩm dẫn theo người bước vào.
Tên bị ghìm trên đất bị gỡ khăn che mặt, lộ ra gương mặt có năm phần giống ta.
Mọi người đều hiểu ra sự thật, chẳng ai dám thành lời.
Mẹ chằm chằm vào kẻ đang nở nụ nham hiểm, ánh mắt bà như mất đi tiêu cự.
"Ngoan nào, chẳng lẽ không đến gặp cha ruột của mình sao…"
Lục Khinh Châu giẫm mạnh lên tay hắn, tiếng xương gãy át đi nửa câu còn lại.
Hắn đau đớn quằn quại, vẫn ngẩng đầu, ánh mắt hướng về mẹ, miệng nở nụ độc ác.
Nhận ra hắn định gì, Tô Chấp Ngọc lập tức bịt chặt tai mẹ, chắn bà sau lưng.
Ta vội rút kiếm từ eo hộ vệ, cắm thẳng vào cổ họng hắn.
Giết người không phải việc dễ dàng, nhất là khi người đó mười phần chắc chín chính là cha ruột của ta.
Mùi m.á.u tanh vương vấn nơi đầu ngón tay ta, từng hơi thở trở nên gấp gáp, trước mắt mọi thứ bắt đầu nhòe đi.
Cuối cùng, trước khi ta hoàn toàn tối sầm mắt mà ngất đi, Tống Cẩm bước tới, nắm chặt lấy tay ta.
"Không sao rồi, Như Ý, đừng sợ."
13
Người sát thủ không ai khác chính là ngoại tổ phụ vô năng và vô tâm của ta.
Sau nhiều lần thuyết phục thất bại, lo sợ chuyện ăn của nhà họ Đổng sụp đổ, ông ta bắt đầu nảy sinh ý định ám Tô Chấp Ngọc.
Kế đến, ông bỏ tiền sát thủ, lại trớ trêu thay phải một nhóm sơn tặc ẩn náu trong rừng, chính là những kẻ năm xưa đã bắt cóc mẹ ta.
May mà Lục Khinh Châu trước giờ vẫn truy lùng dấu vết bọn sơn tặc, hôm ấy lại tận mắt chứng kiến cuộc xung đột giữa Tô Chấp Ngọc và lão Đổng, nên kịp thời tới cứu viện.
Tên đầu lĩnh c.h.ế.t rồi, đám lâu không có chỗ dựa, mới qua vài vòng thẩm vấn đã khai ra ngoại tổ phụ ta là chủ mưu.
Ngày bắt ông ta, mẹ nhất quyết đòi đi theo, dù sao cũng là cha ruột mình. Tô Chấp Ngọc và ta không yên tâm, nên cũng đi cùng.
Thấy chúng ta xuất hiện, ông lão mặt mũi bối rối như bỗng tìm thấy nơi nương tựa, liền giơ tay vẫy rối rít muốn bước tới.
"Vãn Dung, Vãn Dung, nghe cha , những chuyện này là do cha…"
Chưa để ông xong, tiếng tát giòn giã vang vọng khắp tai mọi người.
Đôi mắt mẹ ta đã đỏ hoe, đôi môi cũng run rẩy.
Bà chằm chằm vào ông ta, ánh mắt đầy phẫn uất và chất vấn, như đang oán trách tất cả những gì bà đã chịu đựng suốt bao năm, lại như đang lên tiếng cho chính mình ngày trẻ.
"Ông… ông dám…!"
Lão Đổng kinh ngạc mẹ, vẻ hung ác của ông ta lộ rõ mồn một.
"Ta là cha của con, ta là vì muốn tốt cho con. Con nghĩ chỉ với cái danh lỡ thì, tàn hoa bại liễu của con mà có thể gả vào nhà họ Lục sao…"
"Ta không phải món hàng của ông."
Bạn thấy sao?