Là Con Gái Của [...] – Chương 11

Kìm nén giọng đang run rẩy, mẹ hít sâu vài hơi, sau đó lạnh lùng ông ta.  

 

"Ta biết, ông sẽ không bao giờ hiểu, ta vẫn muốn với ông một lần.  

 

Cha, ta chưa bao giờ là món hàng để ông đem ra đổi chác. Những chuyện xảy ra năm xưa, ta không hề sai, tất cả là do ông tự chuốc lấy, gieo gió gặt bão mà thôi."

 

Dứt lời, bà rút con d.a.o nhỏ bên hông, cắt một mảnh áo tay mình rồi ném thẳng vào mặt ông ta.  

 

"Hoàng Thiên tại thượng, Hậu Thổ vi giám, ta - Đổng Vãn Dung từ nay đoạn tuyệt phụ tử với Đổng Thành, cha con chấm dứt tại đây."  

 

Nói xong, bà xoay người rời khỏi nơi thị phi ấy, để lại ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.  

 

Tô Chấp Ngọc và ta cùng đuổi theo, cuối cùng tìm thấy bà đang vịn tường, thở hổn hển ở đầu ngõ.  

 

Không nhiều lời, Tô Chấp Ngọc bước tới ôm chặt lấy bà, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng bà:

 

"Ổn rồi, tất cả đã qua rồi."  

 

14  

 

Từ khi Tô Chấp Ngọc rời Kim Lăng lên kinh ứng thí, cuộc sống gia đình ta hoàn toàn yên bình trở lại.  

 

Mẹ mỗi ngày đều vùi đầu sáng tác nhạc phổ, thỉnh thoảng ra Tiểu Cổ Lâu phụ giúp.  

 

Còn ta thì bận rộn rèn luyện võ nghệ, quyết tâm sau này trở thành một đại hiệp.  

 

Lục Khinh Châu giao võ quán cho người tin cậy quản lý, rồi cùng Tống Cẩm trở về kinh thành, tiện thể mang theo lão Đổng. Nghe ông ta hối lộ không ít quan viên triều đình, lần này về kinh e là sẽ bị xử nặng hơn.  

 

Có lẽ vì mặt mũi xuất hiện nhiều, mấy kẻ ưa xì xào xung quanh lại bắt đầu bàn tán. Nhưng với danh tiếng "tiểu bá vương Kim Lăng" của ta, họ chẳng dám buông lời quá trớn, chỉ rỉ tai kể mấy câu chuyện kiểu "đọc sách thành phụ bạc," ám chỉ muốn gia đình ta bẽ mặt.  

 

Về điều này, Lục thẩm rất bất bình, thậm chí còn bỏ thật nhiều muối vào bánh hoành thánh khi bọn họ ghé ăn.  

 

Thú thực, dù rất tin tưởng Tô Chấp Ngọc, ngẫm đến chuyện núi cao vua xa, ta không khỏi lo lắng.  

 

Mẹ lại chẳng chút bận lòng, còn bảo ta đa tâm.  

 

"Đổng phu nhân, lại có thư từ kinh thành gửi tới."

 

Nghe , mẹ đứng dậy nhận thư, mang vào nhà. Nhìn chồng thư cao như núi trên bàn, lòng ta bỗng nhẹ nhõm hơn phần nào.  

 

*

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua, mùa đông ở Kim Lăng dần tan biến, những mầm non đầu tiên đã nhú trên cành liễu.  

 

Khi hoa đào tại Cảm Nghiệp Tự nở rộ, tin tức từ kinh thành cũng truyền về.  

 

Tô Chấp Ngọc đỗ Trạng nguyên.  

 

Cưỡi tuấn mã cao lớn, trông như bước ra từ một cuốn họa phổ, phong thái rạng rỡ đắc ý, ông cưỡi ngựa qua phố xá, cuối cùng dừng trước cửa nhà.  

 

"Xuân phong đắc ý mã đề tiệp, nhất nhật khán tận Trường An hoa."  

 

Cho đến khoảnh khắc này, ta mới thực sự thấm thía ý tứ của câu thơ ấy.  

 

Hàng xóm thường ngày lắm điều giờ đây phần lớn đều đóng cửa không ló mặt ra. Cũng có vài người to gan, hé mình qua tường hay khe cửa, ánh mắt đầy những cảm khó tả.  

 

Nhưng thời khắc này, mẹ chẳng màng để tâm những điều đó.  

 

Bà đứng trước cửa nhà, cánh hoa đào khẽ lướt qua tay áo rồi dịu dàng đậu lên gương mặt Tô Chấp Ngọc.  

 

Cơn gió nhẹ biết ý lướt qua tai, ánh nắng dịu dàng nở nụ ấm áp. mẹ dựa mình vào khung cửa, lặng lẽ người thương xuống ngựa, nâng đóa hoa đỏ, từng bước, từng bước tiến về phía bà. 

 

"Vãn Dung, ta đã trở về." 

 

Họ mỉm nhau, dường như mọi điều trên đời đều ẩn giấu trong ánh mắt ấy, chỉ riêng họ mới có thể hiểu .  

 

*

 

Về sau, Thanh Châu xuất hiện một vị Tri phủ họ Tô, trong sạch liêm khiết, thương dân như con.  

 

Cả đời ông không nạp thiếp, chỉ có một vị phu nhân. Bà mở một quán trà nhỏ, thỉnh thoảng kể lại những chuyện lạ sưu tầm từ dân gian, trở thành điểm đến nổi tiếng nhất Thanh Châu.  

 

Hai người phóng khoáng hào hiệp, tiếc rằng con da ngăm của họ chẳng giống cha mẹ. Ngày ngày không luyện võ cũng múa đao, lại còn nhờ tiểu vương gia họ Tống chỗ dựa, trở thành vị nữ tướng quân đầu tiên trong lịch sử.  

 

Tuy nàng lập nhiều chiến công hiển hách, người dân Thanh Châu vẫn thường hù dọa trẻ nhỏ rằng:  

 

"Cẩn thận đấy, kẻo tướng quân da đen Như Ý đến ăn thịt ngươi!" 

 

Chẳng sao cả, thì cứ thôi, ta cũng chẳng để bụng.  

 

Nhìn đứa trẻ bên đường run rẩy khi thấy ta, ta xấu bụng nhe răng trợn mắt, định dọa nó khóc òa lên.  

 

Nào ngờ bé lại mạnh dạn tiến lên, đưa tay chạm vào bộ giáp của ta.  

 

"Sau này, ta cũng có thể giống người không?"

 

Lời vượt ngoài dự liệu của ta. Ta cúi xuống xoa đầu nàng, khẽ đáp:  

 

"Đương nhiên rồi." 

 

-HẾT-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...