Chap 1: Vợ chồng tương lai…?!!
– Các con đã biết vì sao ta gọi các con đến đây rồi chứ? – Gõ gõ ngón tay lên ghế, Hàn lão gia uy nghiêm từ lời đến cử chỉ. Đưa đôi mắt hai đứa con đang ngồi trước mặt mình. Ông biết, chúng đã biết tất cả. Phải, ông muốn thông gia với nhà họ Đằng, một dòng dõi quý tộc giàu có, và ông sẽ có lợi nhuận từ việc này để cứu rỗi cái tập đoàn đang chơi vơi trên bờ sản.
Cô con lớn chẳng mấy quan tâm, xòe bàn tay săm soi mấy cái móng vừa mới sơn. Cất giọng chanh chua, ngạo mạn của một tiểu thư chính hiệu:
– Ba muốn gả con mình cho nhà họ Đằng chứ gì!
– Phải, … trong hai con, ai sẽ đồng ý? – Hàn lão gia đan các ngón tay vào nhau, ngả người thoải mái ra chiếc ghế sofa. Nhưng ai biết rằng, trong lòng lão gia là cả một cơn sóng. Làm sao mà ông an tâm giao con khi mà con trai của nhà họ Đằng bên đó là… một tên mafia của tập đoàn P&R. Nhưng ông bị dồn vào đường cùng rồi, hết cách rồi.
– Ba, tên ấy nhỏ tuổi hơn con. Làm gì có cái chuyện vợ lại lớn tuổi hơn chồng chứ! – Cô cả lên tiếng phản đối, vẫn chu môi thổi phù phù vào mấy cái móng tay còn chưa khô. Hàn lão gia ậm ừ tán thành rồi đưa mắt con còn lại, vẻ xót xa.
Hàn Đông Nhi – con út của Hàn lão gia từ đầu đến giờ vẫn im lặng. Vì biết, người bị kéo vào cuộc ép hôn này chỉ có là phù hợp. Cụp đôi mắt đen láy sau hàng mi dài xuống, tỏ vẻ khó chịu. Sao lại vướng vào thế khốn đốn như thế này..? Ông trời thật nhẫn tâm với . Sau một hồi im lặng, Đông Nhi mới lên tiếng, giọng trầm uất mang cả một nỗi phiền lòng không biết thế nào để vơi đi bớt:
– Ba… để con!
….
Nâng bước chân nặng nề về phòng, Đông Nhi bần thần bước trong vô thức. Đưa tay mở cách cửa gỗ nặng trịch. Sao mà cách cửa nặng giống tâm trạng bây giờ quá..? Liệu khi lấy chồng, thế giới của sẽ tốt đẹp như khi bước qua cánh cửa để đến với căn phòng màu hồng phấn mà thích…? Hay lại là một màu đen u tối bao trùm lấy …?
Thả cơ thể rơi tự do xuống chiếc giường xinh xắn. Nhưng sao nó chẳng dễ chịu chút nào cả. Ngày mai, ngày đi gặp gia đình nhà chồng để ra mắt. Đông Nhi khẽ thành tiếng một cách khinh bỉ, khinh cái số phận sao lại sinh ra ở cõi đời này, để bây giờ phải chịu cái cảnh… lấy chồng sớm. Cô… mới 18 tuổi thôi mà.
***
– Gì… gì cơ? – Minh Vũ ngạc nhiên. Con người lạnh băng như cũng có lúc phải sửng sốt như thế này. Vì sao ư? Vì cậu phải lấy vợ… ngay lúc này.
– Con phải lấy vợ, đó là luật lệ của dòng họ ta khi con đến 21 tuổi! – Đằng lão gia lật lật đống hồ sơ trước mặt, cất giọng nghiêm nghị mà không Minh Vũ đang thấp thỏm đứng ngồi không yên với cái đề nghị hết sức là… điên rồ này.
– Nhưng… không phải là bây giờ, còn cả cái tập đoàn của nhà mình thì sao…!! – Minh Vũ gằng giọng phản bác, nhíu mày bực dọc. Ở đâu ra cái luật lệ… chết người này không biết!
– Không nữa! Mai lo mà đi gặp nhà người ta, hẹn hết cả rồi đấy!
Minh Vũ đùng đùng bước ra ngoài, đóng cánh cửa một cách bạo lực nhất khiến Đằng lão gia giật thót người, sau đó lắc đầu ngán ngẫm với thằng con… trời đánh. Minh Vũ tiện chân đá luôn chậu cây kiểng trước phòng, hằng học bước lên phòng mình.
***
Sáng, mặt trời vừa ló qua cái rèm cửa lớn màu trắng sữa trong phòng của Đông Nhi, đang còn ngủ thì bị cái ánh sáng ấy phiền, khó chịu với tay kéo cái chăn bông to sụ đắp lên mặt rồi… ngủ tiếp. Một lát sau thì inh ỏi ở đâu đó tiếng gọi tên . Chắc đang mơ nên tiếp tục với giấc ngủ ngàn vàng. Lát sau nữa thì tiếng bước chân rầm rầm ngày càng gần, sau đó nữa là tiếng đập cửa:
– Tiểu thư!! Hôm nay có hẹn đấy! Dậy đi !!
Bị quấy rầy, Đông Nhi nổi sùng, uể oải bước xuống chiếc giường quý, cố gắng lết từng bước chân ra mở cửa, nheo mắt mấy chị người , cất giọng ngái ngủ:
– Gì thế…? Trời ơi… !! Đang ngủ mà cứ kêu réo là thế nào hả???
– Nhưng thưa tiểu thư, hôm nay có hẹn, phải….
– Biết rồi, biết rồi… xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cho em, em xuống liền… – Đông Nhi đưa tay che miệng bởi cú ngáp dài, mắt nhắm mắt mở đóng rầm cánh cửa gỗ. Vò vò mái tóc dài đến mức nó xù lên bởi bàn tay nõn nà, trắng trẻo của Đông Nhi. Tiếp tục lết cái xác “chuẩn” vào nhà tắm.
Sau một hồi vật lộn với đống quần áo trong tủ, cuối cùng Đông Nhi cũng tìm ra bộ quần áo phù hợp. Chiếc váy ren màu xanh dương nhạt ngắn trên đầu gối, hơi bó sát eo tôn lên cái eo nuột nà rất chuẩn. Xỏ thêm đôi giày búp bê trông xinh cực. Tóc tết mái, xõa dài đến nửa lưng màu nâu hạt dẻ.
….
– Con chào ba…
– À, con ! Đến ăn sáng rồi đến chỗ hẹn với ta! – Hàn lão gia Đông Nhi , sau đó tiếp tục phần ăn của mình. Uống một ngụm nước, ông lại ngước con bé nhỏ của mình mà tự hào. – Đông Nhi, hôm nay con đẹp lắm! Nhà chồng thế nào cũng thích con!
– Cảm ơn ba, ba không cần con vui đâu, con ổn mà! – Đông Nhi thoáng qua cũng biết ông muốn gì. Hồi còn nhỏ, cứ mỗi lần không vui, ba lại khen xinh, dỗ ngọt . Bây giờ vẫn thế, khẽ vì ít ra, ba cũng muốn vui, thì việc gì phải buồn. Kéo chiếc ghế rồi ngồi vào bàn ăn, cũng là lúc chị cả bước xuống.
– Cố mà dâu nhà người ta cho tốt, không khéo lại bị đuổi về thì nhục lắm! – Cái giọng chanh chua vẫn không bỏ, đá đểu Đông Nhi. Chẳng hiểu vì sao lại ghét đứa em út này đến thế. Là vì, Đông Nhi chiều chuộng hơn, hay vì sự có mặt của Đông Nhi chướng tai gai mắt ?
– Cảm ơn chị đã nhắc nhở em nhé! – Không chịu thua, Đông Nhi khẽ lườm bà chị một cái rồi nhếch môi , sau đó tiếp tục cắm cúi nhiệm vụ… là ăn để lót cái bụng đói meo như con mèo của mình.
– Hai đứa có thôi ngay không?? Đông Nghi, sao con lại em mình như thế hả??? – Hàn lão gia lớn giọng, đến chị cả cũng phải im thin thít, lẳng lặng ngồi vào bàn ăn.
***
Cuộc hẹn diễn ra khá suông sẻ. Tất nhiên đa phần là hai ông bố già ngồi chuyện với nhau, toàn là chuyện công ty gì gì ý. Đông Nhi nghe tai tai không. Chỉ có đáng tiếc là chồng sắp cưới của không đến nên không gặp mặt . Cũng hơi buồn tí tẹo. Nhưng vẫn cố giữ ý giữ tứ, chốc chốc lại phải mỉm đến mỏi cả quai hàm.
– Xin lỗi con nhé! Thằng oát ấy chắc lại long nhong ở đâu đó rồi, mới sáng ra đã chẳng thấy mặt nó đâu! – Đằng lão gia hay còn gọi là… ba chồng của Đông Nhi lên tiếng an ủi con dâu tương lai, trấn an.
– Không sao ạ! – Lại phải . Đông Nhi nở nụ tươi rói nhất, thầm nghĩ: “Đồ thằng chồng khốn khiếp, cưới về rồi thì bà phải dạy dỗ lại đàng hoàng mới !!”
Tối. Đông Nhi xin phép ba cho đi mua sắm ít đồ, chứ sự thật thì phi thẳng đến quán bar Trường Vũ, nơi mà vẫn thường hay lui tới, đến mức bà chủ quán… quen mặt. Nhằm xả xì trét trước ngày cưới. Cô mặc chiếc áo thun trắng kết hợp với quần thun đen và áo khoác da lửng đến nửa eo có đinh tán nhỏ, cũng màu đen nốt. Đôi giày cao gót màu đen giúp tăng thêm chút chiều cao. Mái tóc buộc cao, mái búi phồng. Trông cực chất và dữ dằn.
Sải bước chân bước vào quán bar, đưa tay đẩy mạnh cánh cửa kính cách âm. Thứ âm thanh dồn dã ập đến, to muốn lủng cả màng nhĩ với những người không quen không khí ở đây. Đông Nhi ngay lập tức sự ý với mọi người. Từ con trai đến con , và từ đàn ông đến đàn bà.
Cả chục ánh mắt đổ dồn về phía Đông Nhi. Đám con trai mà thèm thuồng, muốn chảy cả dãi. Bọn con lại thể hiện sự ganh tức, ghen ghét đối với Đông Nhi. Tuy nhiên chỉ có một ánh không về hướng của giống như bao người khác.
Đông Nhi tiến lại gần một chiếc bàn, rồi gọi phục vụ đem rượu cho mình. Một người đàn ông đã lớn tuổi cũng tiến đến gần, móc ra trong túi một xấp tiền đô để trước mặt Đông Nhi. Khỏi cũng biết, ông ta đang muốn gì. Đông Nhi không màng tới, tiền thì nhà không thiếu.
Mặc kệ ông ta đang mình chằm chằm, Đông Nhi khẽ lắc người theo tiếng nhạc. Ông ấy bắt đầu càng, tiến đến gần Đông Nhi rồi vòng tay ôm lấy chiếc eo thon ấy rồi kéo dần xuống phần dưới. Cô giật mình, giãy nãy đã bị ông ta kiềm chặt hai cánh tay. Bất lực… muốn phát khóc. Làm gì bây giờ…? La hét chẳng ai nghe cả!!
“Cạch”
– Đứng yên nếu mày muốn sống! – Kèm theo cái âm thanh lạnh ấy là một giọng lạnh không kém vang lên. Nhỏ thôi, đủ để và người đàn ông ấy nghe thấy. Ông ta từ từ buông tay Đông Nhi ra, xoay người lại phía nòi súng đang hướng về mình. Toát mồ hôi hột khi nòi súng tử thần đang chĩa đến.
– Mày… mày là… – Sau ánh đèn mập mờ ở quán bar, dường như ông ta không thấy rõ gương mặt người đối diện, sau vài giây ông bỗng thốt lên hốt hoảng, giọng lắp bắp run rẩy – Thiếu… thiếu gia của tập đoàn P&R….
Đông Nhi xoa xoa cổ tay bị đỏ ửng cả lên, nhăn mặt: “Chỉ là thiếu gia của tập đoàn P&R thôi mà, việc gì phải sợ hãi đến mức như thế!”
– Dẫn đi! – Tiếp sau câu đó là cái hất mặt về phía người đàn ông, ngay lập tức đám người to cao bặm trợn mặc vest đen từ đầu đến chân đứng phía sau tiến tới, kéo người đàn ông ấy đi một cách mạnh bạo.
Đông Nhi thở phào, cũng may có người giúp, nếu không…. Đông Nhi chưa kịp định thần lại thì đã bị một bàn tay nào đó nắm lấy tay , kéo nhanh ra khỏi quán bar. Mạnh bạo ném vào chiếc xe BMW màu đen bóng loáng đậu phía trước quán. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị con người bạo lực ấy ném cho một ánh ghê rợn. Minh Vũ ngồi vào xe, khoác tay trước ngực người con kế bên mình, gằng giọng:
– Cô là… Hàn Đông Nhi?
– Sao biết tên tôi? Tại sao lại kéo tôi ra đây hả?? – Đông Nhi hằng học xoa xoa cổ tay, vết đỏ khi nãy chưa kịp mờ đi đã bị người khác hành hạ tiếp. Cái số của không yên ổn thì phải.
Nhếch đôi môi hoàn mỹ nở nụ . Minh Vũ không ngờ, đây lại là… vợ mình. Gặp nhau trong lúc đang đi xử một thằng côn đồ. Sao mà éo le thế, chằng lãng mạn như mấy bộ phim Hàn Quốc mà mẹ hay xem mỗi tối. Chỉ thấy toàn mùi bạo lực. Nhưng thôi kệ, như thế mới để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng vợ .
– Trước khi cưới, phải tìm hiểu vợ mình trước chứ, Hàn Đông Nhi!
– Gì… ??? Nói thế là… – Được vế đầu mất vế sau. Đông Nhi không thốt ra lời. Không thể tưởng tượng nổi, có người chồng… đẹp trai đến như thế. Còn hơn diễn viên điện ảnh. Bàn tay trắng muốt của vô thức đưa lên muốn chạm vào đôi mắt Minh Vũ đã bị nắm lại.
– .. Là chồng của em! – Minh Vũ một tay nắm lấy tay Đông Nhi, tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm , rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi màu cánh hoa đào ấy. Chỉ chạm nhẹ giữa hai lớp môi mà đã khiến Đông Nhi bỏ bừng cả mặt, nóng ran. Minh Vũ cất giọng, khuôn âm trầm khàn mà lạnh như băng – Được rồi, nhà em ở đâu? Anh đưa về!
– Không… không cần, tôi tự về !
– Đừng bướng với … – Minh Vũ ném cho Đông Nhi một cái hết sức bình thường khiến rợn hết da gà da vịt. Cái không khí lạnh ngắt từ giọng của Minh Vũ chạy dọc sống lưng khiến khẽ rùng mình. Minh Vũ quay hẳn người sang phía Đông Nhi, thách thức – …. nếu như em còn muốn sống!
Bạn thấy sao?