Chap 16: Bảo vệ chồng tôi!
Không gian và thời gian như lắng . Nó trôi chậm đi, hoặc thậm chí là ngừng lại hẳn. Màng đêm dày đặc cũng từ từ buông xuống qua tấm kính có rèm ngăn to hướng ra ban công của căn biệt thự.
Trong căn phòng có hai màu chủ đạo là trắng và đen này, thiếu gia duy nhất của tổ chức Mafia P&R đang yếu đuối khụy xuống bên vợ của mình.
Một tên cầm đầu Mafia nắm trong tay biết bao nhiêu là sinh mạng của con người. Chỉ cần một cái hất đầu nhẹ, chắc chắn máu sẽ đổ.
Nổi tiếng với cái dáng vẻ lạnh lùng, ngạo mạn và gương mặt điển trai, tuấn. Không ít các liền đâm đầu vào say mê , mặc dù họ biết dính vào Mafia, họ sẽ không có lối thoát.
Tập đoàn P&R là một tập đoàn lớn mạnh cả trong và ngoài nước. Các công ty chi nhánh của tập đoàn này đều theo chân P&R mà ngày một phát triển. Sẽ không ít người muốn lật đổ cái tập đoàn hưng thịnh này, … họ phải bước qua xác Minh Vũ.
Đằng Minh Vũ – con trai độc nhất của Đằng lão gia – sẽ không ngần ngại mà vì cha mình đi trừ khử chúng ngay lập tức. Những gì , không phải là chữ Hiếu cho cha mình mà chỉ là một chữ Ơn duy nhất.
Tổ chức Mafia P&R từ đó cũng phát triển theo. Người ta biết đến nó bởi Minh Vũ, một tên nổi tiếng có máu mặt là gan lì. Giết người như thú vật. Anh bất chấp tất cả để có những thứ mình mong muốn. Nhưng nó luôn nằm trong khuôn khổ của giới hạn.
Vì biết rõ đâu là thời cơ và đâu là điểm dừng.
Thừa hưởng đôi mắt màu hổ phách từ mẹ và sự thông minh, nhan nhạy từ cha. Minh Vũ nắm gọn trong tay các thuộc hạ Mafia. Chỉ số mức độ tàn ác của còn gấp bội hơn cả Đằng lão gia, minh chứng rành rành cho câu : Con hơn cha là nhà có phúc.
…
– Anh có cái này cho em!
Minh Vũ vội đứng dậy rồi quay mặt đi chỗ khác để khuất tầm của Đông Nhi. Đưa tay quệt ngang đôi mắt, dường như đang cố che đậy những giọt nước mắt yếu đuối trong lòng. Anh quay lại, móc từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ màu vàng sáng, chạm khắc cầu kì, tinh xảo.
– Nó là của mẹ ! Bà ấy mong có thể trao lại cho con dâu của bà ấy!
Đông Nhi tần ngần ra chăm chăm chiếc hộp ấy. Quả thật nó rất đẹp. Bàn tay toan đưa ra đón lấy chiếc hộp ấy, nó chợt khựng lại rồi bất giác thụt về. Đông Nhi đưa mắt Minh Vũ, sau đó nhíu mày chiếc hộp. Thanh âm nhẹ cất lên:
– Em… xứng đáng nhận nó sao?
Minh Vũ buông thõng tay cầm hộp nhẫn, tay còn lại cho vào túi quần. Ngạo mạn Đông Nhi mà tức giận. Gì mà không xứng đáng…? Đông Nhi đang nghĩ gì ?
– Phải, vì em là vợ !
– Nhưng chỉ là trên mặt hình thức. Còn sự thật không hề tôi!! – Đông Nhi đứng phắt dậy. Hơi lớn tiếng với Minh Vũ đó là những thứ luôn đeo bám từ khi vợ Minh Vũ. Câu buông ra từ khuôn miệng của Đông Nhi. Nước mắt cũng theo đó ùa theo, nghẹn đắng.
– Em nghĩ thật sao?
Minh Vũ nhạt, một nụ hời hợt nhất từ trước đến giờ. Anh cuối mặt, cái hộp nhỏ trên tay mình rồi nắm chặt nó, như thể muốn bóp nát nó ra.
Cắn nhẹ môi, quay bước chân về phía chiếc bàn bên cạnh giường ngủ. Chần chừ một lúc, Minh Vũ đặt nó lên bàn. Hộp nhẫn trơ trọi một mình giữa chiếc bàn lớn, càng rực rỡ thêm dưới ánh trăng rọi vào từ ngoài ban công phòng Minh Vũ.
Anh bước ra ngoài. Khi lướt qua Đông Nhi, Minh Vũ đưa mắt . Ánh mắt lạ mà Đông Nhi thấy lần đầu khiến hơi sợ. Ánh mắt màu hổ phách chất chứa rất nhiều cảm hỗn tạp, cho người khác cảm thấy khó chịu, bứt rứt.
– Em là đồ ngốc!
Phán một câu như sét đánh ầm ầm giữa trời. Minh Vũ bước ra khỏi phòng rồi tiện tay đóng cánh cửa một cách thô bạo nhất. Đông Nhi bần thần ngồi xuống chiếc giường êm ả. Cả người bỗng chốc run lên bần bật.
Cô khóc…
Minh Vũ bước nhanh ra khỏi khuôn viên nhà mình. Gương mặt sắc lạnh lướt mấy tên vệ của mình, Minh Vũ cất giọng lạnh lẽo:
– Đã tìm thấy hắn ta chưa?
– Tìm thấy rồi thưa thiếu gia. Chúng ta đến đó hay….
– Đưa tôi đến đó ngay bây giờ!
Hơi chưng hửng vì bị Minh Vũ cắt ngang, tên cận vệ ấy vẫn không quên cuối nhẹ đầu rồi mở cửa xe. Cho đến khi Minh Vũ đã yên vị thì đóng nhẹ cánh cửa. Hất mặt về tên lái xe nhằm ra lệnh.
Đánh ánh mắt sang cái hộp nhẫn đang bơ vơ đơn trên bàn. Đông Nhi bước lại gần. Đưa tay cầm nó lên rồi từ từ mở ra. Chiếc nhẫn sáng chói đập vào mắt .
Là di vật… của mẹ chồng đây sao?
Cầm hộp nhẫn trong tay. Đông Nhi vùng chạy ra ngoài. Ngó khắp hành lang cũng chẳng thấy Minh Vũ chồng đâu. Đông Nhi hối hả chạy xuống các bậc cầu thang, miệng không ngừng gọi tên Minh Vũ.
– Thiếu phu nhân, thiếu gia ra ngoài rồi ạ!
Cô hầu việc từ trong bếp bước ra vì nghe giọng Đông Nhi. Cô không quên cung kính cuối đầu trước thiếu phu nhân cao quý này.
– Đi lâu chưa?
– Khoảng 10 phút rồi thưa !
Nghe phân nửa câu cũng đủ hiểu vấn đề. Đông Nhi vơ vội cái áo khoác mỏng rồi bỏ chạy ra ngoài. Cô phải đuổi thoe Minh Vũ.
– Thiếu phu nhân, muốn đi đâu? – Tên cận vệ của Minh Vũ đứng ra chắn đường Đông Nhi. Khuôn âm lạnh cất lạnh.
– Đưa tôi đến chỗ Minh Vũ! – Đông Nhi nhanh. Cô gằng giọng. Có lẽ đã biết , Minh Vũ chồng đang định gì.
– Không , thiếu gia không cho phép bước ra ngoài!
– Cho tôi ra ngoài nhanh lên!!! Anh muốn để Minh Vũ gặp nguy hiểm hay sao?? – Hết sức chịu đựng với cái vẻ nhu mì bên ngoài, Đông Nhi quát lên. Đường đường chính chính dùng uy lực của một Đằng thiếu phu nhân để uy hiếp.
Cô đâu biết rằng, không cần dùng danh tiếng của Đằng thiếu phu nhân, tiếng của cũng đã quyền lực đến cỡ nào. Mấy tên cận vệ hầu hết đều cuối rạp đầu, run lẩy bẩy trước thái độ của Đông Nhi. Chỉ có riêng nhất tên cận vệ kiêm trợ lí Kim của Minh Vũ là nheo mắt .
– Anh biết đúng không? – Đông Nhi hơi nghiêng nghiêng đầu trợ lí Kim. Buông câu nhẹ nhàng khác hẳn với lúc ban đầu. Khi nhận cái gật đầu nhẹ từ người đàn ông này, Đông Nhi càng nổi điên hơn. – Biết mà vẫn bình thản đứng đây!! Các người có phải là cận vệ của Minh Vũ không ??!!
– Nhưng thưa thiếu phun nhân, tôi…
– Im ngay!!! Mau đưa tôi đến đó, đừng trách tôi nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra với Minh Vũ!!! – Đông Nhi gằng giọng hơn. Cái giọng lánh lót của chẳng hợp với thể loại này chút nào, mọi người đã tôn sùng là người phụ nữ quyền lực, vì phải biết khai thác nó một cách triệt để nhất.
Đám cận vệ bắt đầu luống cuống, răm rắp nghe theo đi chuẩn bị xe cho .
Trợ lí Kim cũng chẳng ngoại lệ, khi chiếc BMW vừa dừng lại hẳn, nhanh chóng bước đến cung kính mở cửa xe.
– Ở đây… có tất cả bao nhiêu người? – Bất giác cất giọng hỏi. Đông Nhi chưa bước vào xe vội. Cô đưa mắt quét một lượt đám cận vệ, đếm thầm từng tên một.
– Khoảng… 10 người thưa !
– Một nửa ở lại đây, nửa còn lại theo tôi! – Đông Nhi hất mặt về đám cận vệ. Y hệt như tác của Minh Vũ. Có lẽ ở bên cạnh , cũng biết kha khá cách để trấn áp tinh thần người khác. Gương mặt tựa thiên sứ không hề có bất kì một thứ gì gọi là cảm , chỉ còn những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt thanh tú cùng sự lạnh giá.
Đông Nhi bước vào xe, sau khi đã yên vị. Chiếc BMW từ từ lăn bánh rồi đi hối hả với vận tốc khá nhanh cùng sự chỉ dẫn của trợ lí Kim, chỉ có là biết đường đến đó.
Vẫn còn nắm chặt cái hộp nhỏ màu vàng sáng trong lòng bàn tay. Đông Nhi ngước mặt ra khung cảnh bên ngoài với những hình ảnh cứ chạy vụt qua, chẳng thể định hình nó là cái gì. Cô cắn chặt môi, trong lòng rối bời khi nghĩ đến Minh Vũ, nắm tay lại càng siết chặt hơn.
“Mẹ…! Nhất định mẹ phải bảo vệ ấy! Nhất định phải bảo vệ chồng con!
Bạn thấy sao?