Chap 23: Anh phải em!
Bàn tay dần hạ xuống, gương mặt trắng bởi lớp phấn trang điểm hiện ra, sau đó lại đưa lên quệt ngang dòng nước mắt. Trước mắt chỉ còn lại tờ giấy note màu vàng nhạt dưới tách cà phê.
Đưa tay cầm nó lên xem, Mộng Linh chỉ thấy duy nhất một hàng chữ số. Thì ra Đông Nhi để lại số điện thoại cho .
Mặc dù không hiểu hết mục đích này của Đông Nhi, Mộng Linh vẫn khẽ , một nụ buồn. Trong lòng lại thấy nể phục người con đó.
– Mộng Linh…? Mộng Linh đúng không?
Toan đứng dậy để ra về thì một giọng khiến khưng lại. Giọng này, chẳng phải là khá quen thuộc với hay sao. Ngước mặt cái dáng cao lớn trước mắt, không khỏi ngạc nhiên khi người ấy lại chính là Minh Quân – người em họ thân thiết của Minh Vũ.
– Em gì ở đây? Thời gian qua em đã ở đâu? – Tiến đến hỏi Mộng Linh một cách vồ vập, Minh Quân không ngờ lại gặp Mộng Linh ở đây.
Người con mà 3 năm về trước chỉ biết thương thầm trộm nhớ. Minh Quân không khỏi đau đớn khi thấy Mộng Linh luôn đi bên cạnh Minh Vũ mà không phải là . Vậy mà đứa con ấy giờ đây đang ngồi trước mặt .
Khi Mộng Linh đột ngột biến mất, đã Đông Nhi. Nhưng lại không thuộc về . Cũng có thể , Đông Nhi chỉ là một cơn say nắng nhất thời của một tên con trai lâu ngày không thương. Còn đối với Mộng Linh, cảm ấy khó mà diễn tả hết .
Tự hỏi có phải đang mơ?
– Em về để gặp và chuộc lỗi với Minh Vũ… – Mộng Linh không dám thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Minh Quân, chỉ lặng lẽ cuối đầu. Cô biết rõ thứ cảm Minh Quân dành cho từ suốt 3 năm nay là gì, cảm của … lại thuộc về Minh Vũ. Nước mắt lại chợt ùa về, cảm thấy nhói vì cái quá khứ tồi tệ. Cô biết sai mà vẫn , nó khiến đau gấp ngàn lần – … dường như ấy đã tìm người khác!!
– Em còn ấy sao? – Nheo mắt Mộng Linh, Minh Quân xót xa người đang khổ sở.
Đáp lại câu hỏi của Minh Quân là cái gật đầu thật nhẹ từ Mộng Linh. Minh Quân chỉ biết đứng tần ngần ra đó, Mộng Linh đã thay đổi sau bao năm trời, mà cảm của lại chẳng hề xê dịch.
– Nên nhớ, còn một người em rất nhiều! – Thanh âm nhẹ bổng, tựa hồ như gió thoảng. Từ từ lướt ngang qua Mộng Linh có cảm giác vơi đi chút nào đó tội lỗi ngày xưa.
Minh Quân bỏ đi. Bước về chiếc bàn cuối quán với một vài người . Thật quá trùng hợp khi đã vô gặp ở đây. Quả thật, trái đất tròn là chẳng sai.
Hai con người…
Hai cảm khác nhau…
…
Chiếc BMW vừa dừng lại, Đông Nhi bước ra khỏi xe. Tâm trạng của bây giờ đang rối như mì tôm. Cô đã chọn cách im lặng để an ủi Mộng Linh. Vì biết, an ủi bằng lời chẳng khác nào xoáy sâu vào vết thương của ấy.
Bước chân chậm rãi bước vào khoảng sân rộng, hướng đến căn biệt thự màu trắng trang nhã. Bỗng cái dáng trước mắt đập vào đôi đồng tử màu đen láy, một cái dáng quen thuộc đến đáng ghét, cao lớn và hơi gầy, lạnh lùng và bất khuất. Đó là những gì thấy , cũng là lúc bước chân càng lúc càng chậm hơn, chỉ biết ngậm ngùi bước vào nhà.
Minh Vũ cho hai tay vào túi, nhíu đôi lông mày Đông Nhi với cái vẻ vô cùng tức giận. Không tức giận sao khi chỉ mới rời nhà có chút xíu thôi, về đến đã chẳng thấy vợ của mình đâu.
Vừa mới đặt bước chân đầu tiên lên bậc thềm, Đông Nhi đã bị Minh Vũ chất vấn ngay:
– Mới sáng ra em đã đi đâu? – Chuyển hai cánh tay từ trong túi quần ra phía trước, Minh Vũ khoác tay trước ngực đồng thời trợn mắt Đông Nhi. Đôi đồng tử lại ánh lên ánh ghê sợ hơn dưới ánh nắng của mặt trời đang rọi vào nhà.
– Em đi gặp Mộng Linh!
– Gặp ta gì??? Em… – Nghe đến tên Mộng Linh thôi cũng đủ khiến cho dòng máu đang chảy trong người Minh Vũ sôi lên ùng ục, đã Đông Nhi còn đi gặp mặt ta. Thật hết sức chịu đựng đối với .
– Em nghĩ chị ấy vẫn còn !… Vậy còn ? – Đông Nhi thẳng vào mắt Minh Vũ, không hề lảng tránh.
Cô đã từng , hoàn toàn tôn trọng quyết định của Minh Vũ, nếu có chọn Mộng Linh, vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nhưng…
… mỗi khi ở bên cạnh Minh Vũ, hình ảnh Mộng Linh đang ôm mặt khóc nức nở lại ùa về trong . Đông Nhi là người đến sau, lại vô đau người đến trước. Vậy… cái mà có trên nước mắt của người khác, nó có đáng không? Liệu nó có trọn vẹn khi phải tranh giành hạnh phúc với người khác…?
– Anh đã bảo em không nhắc đến ta mà!!! – Minh Vũ rít lên. Cái thanh âm lạnh lẽo như đóng băng tất cả các sự vật xung quanh.
– Nếu đã thật sự quên ấy thì việc gì phải lảng tránh như !!! – Đông Nhi cũng như muốn hét lên. Lại chẳng thể kìm nổi nước mắt khi đứng trước Minh Vũ. Bao nhiêu can đảm đã giúp đứng vững cho đến tận bây giờ. Đông Nhi hạ giọng xuống âm lượng thấp nhất, như để chắc chắn những gì mình sắp ra. – Anh còn ấy, đúng chứ?
Không một câu trả lời hay phản bác…
Minh Vũ đứng bần thần ra. Không phải vì Đông Nhi đã đúng tâm can , mà là không tin nổi câu ấy lại ra từ miệng của Đông Nhi – người con từ lần đầu gặp mặt.
Cách đây 3 năm, sau cái chuyện thề non hẹn biển với Mộng Linh, Minh Vũ đã không còn tin vào một ai nữa, nhất là tin vào .
Những cơn ác mộng vẫn luôn tìm đến trong những lúc màng đêm buông xuống. Anh đã luôn đặt khẩu súng lục mà mang theo bên mình lên trên đầu giường nơi nằm, tự xem nó như một bùa nhằm xua đi bớt những cơn ác mộng vây quanh.
Nhưng thói quen đó, đã bỏ đi từ lâu. Vì sao ư? Vì bên cạnh đã có Đông Nhi. Gương mặt thiên sứ luôn đập vào mắt mỗi sáng khi thức dậy.
Cảm nhận hơi ấm từ Đông Nhi trong vòng tay mình, cơn ác mộng cũng biến mất.
Vậy giờ thì sao? Chẳng nhẽ những gì cho từ trước tới giờ vẫn chưa đủ để tin sao…?
– Anh không chịu đựng em nữa, đồ ngốc!! – Minh Vũ gằng giọng từng chữ. Anh nắm chặt tay lại thành nắm , âm thanh của những khớp xương nơi bàn tay cũng vang lên khiến Đông Nhi khẽ rùng mình. Ác quỷ đang dần lộ ra trong con người , từng chút từng chút một. – Anh phải em!!
Trong khi Đông Nhi chưa kịp hiểu hết câu của Minh Vũ thì đã bị nhấc bổng lên trên vai. Vùng vẫy hay thậm chí thùm thụp vào lưng Minh Vũ cũng chẳng có tác dụng gì, nó chỉ khiến cho tay đau hơn.
Minh Vũ đằng đằng sát khí vác Đông Nhi lên phòng, mặc cho bà vú già cùng mấy giúp việc nhà ra sức ngăn cản hay khuyên ngăn. Tất cả đều trở nên vô ích.
*Rầm*
Thô lỗ dùng chân đạp mạnh cánh cửa gỗ ở phòng mình, Minh Vũ chẳng thèm nghĩ tới tổn của chiếc cửa là bao nhiêu. Vẫn vác cục nợ trên vai đi thẳng đến chiếc giường, sau đó mạnh bạo thả xuống như mong muốn.
Đông Nhi khẽ nhíu mày vì hành lỗ mảng của Minh Vũ khiến ê ẩm. Chưa kịp hoàng hồn cho bình tâm trở lại thì đã bị bị cánh môi của Minh Vũ đặt lên môi mình. Ngọt và sâu.
Minh Vũ rời khỏi đôi môi màu cánh hoa đào ấy. Gương mặt vẫn còn tối sầm đi vì tức giận đang lên tới đỉnh điểm.
– Cứ ở trong đây mà suy nghĩ về những gì em !! – Thanh âm lạnh lẽo cất lên, mang tính chất ra lệnh nhiều hơn.
Dứt lời, Minh Vũ bước ra khỏi phòng. Tiếng của cánh cửa đóng lại cùng tiếng khóa phòng cũng vang lên.
Đông Nhi ngồi ngẩn ra trên giường, sau khi bị hai âm thanh ấy đánh thức, vội vàng bước xuống giường. Bước chân gấp gáp chạy về phía cửa, đồng thời bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cầm. Dùng hết sức mở cũng chẳng xi nhê.
– Minh Vũ…!!! Mau mở cửa cho em!!!
Ra sức đập cửa thật mạnh cũng chẳng thấy Minh Vũ. Đông Nhi bất lực ngồi bệt xuống ngay cửa. Nước mắt cũng theo cảm tuôn ra, vỡ òa.
Cô không muốn tranh giành bất kì thứ gì với bất cứ ai. Tình cảm mà giành cho Minh Vũ là thật, Mộng Linh… lại là thứ để đáng nghĩ hơn.
Minh Vũ hằng học bước xuống tầng trệt, ném chiếc áo vest vào bộ ghế salon ở phòng khách rồi bước thẳng vào gian bếp.
– Đến giờ thì đem đồ ăn cho ấy! – Cất giọng với cái âm thanh của quỷ dữ đang ở dưới địa ngục khiến những người có mặt ở bếp đều run rẩy hoặc toát mồ hôi hột. Chưa yên phận ở đó, Minh Vũ tiếp tục tiếp lời với cái giọng người, nhằm đe dọa. – Không để ấy bước ra khỏi phòng nửa bước, không thì đừng trách tôi!!
Bạn thấy sao?