Chap 5:
Hàn gia nổi tiếng là một dòng dõi quý tộc thuộc hàng bậc nhất trong giới thượng lưu về tiền bạc, địa vị. Vì nên, con cháu họ khi vừa mới sinh ra đã nắm trong tay một khối tài sản to sụ, địa vị thì cao chót vót trên tận mây xanh trời cao. Không phải ai muốn với tới là với tới .
Nói đến Hàn lão gia, người ta chỉ có thể gỏn gọn trong năm từ: Nhân tài và danh giá
Hàn lão gia đã giữ vững tiêu chí chậm mà chắc. 20 năm trước, ông đầu tư thành lập Công ty Đông Nam Á (IPP). Hiện tại ông là cổ đông lớn nhất và là chủ tịch của tập đoàn IPP. Hàn lão gia đã đưa IPP đi lên bẳng những dự án đầu tư lên đến con số hàng trăm triệu USD. Khi quyết định đầu tư vào vào một dự án nào, ông phải nắm chắc đó là lĩnh vực tiên phong và có lợi thế cạnh tranh với các nước khác.
Phải đi trước và đi đường dài chứ không đi theo phong trào. Hàn lão gia chọn đầu tư vào hàng không, du lịch, thương mại và không đầu tư bừa bãi, đặc biệt là không lấn sang bất sản hay chứng khoáng.
Nói đến Hàn gia, người ta lại nhắc đến các con mỗi người một vẻ, một tính cách và tài sắc vẹn toàn của họ. Vì xác định rõ hướng đi của IPP sẽ trở thành tập đoàn đa quốc gia nên Hàn lão gia đã có kế hoạch đào tạo những người trong gia đình để nắm các vị thế chủ chốt trong tập đoàn, trong đó không thể thiếu con ông. Hẳn người ta sẽ thắc mắc, tại sao đó không phải là một cậu công tử. Tất nhiên, vì Hàn lão gia không có con trai để nối dõi.
Hàn Đông Nghi – Tri thức trẻ, giàu có và xinh xắn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Đông Nghi tiếp tục qua Mỹ học lên cao học ngành Quản trị kinh doanh. Cô đã theo Hàn lão gia đi khắp các châu lục để cùng ông kí kết các dự án mà ông đầu tư. Khi ấy, Hàn Đông Nghi chỉ mới 13 tuổi. Cô trở nên lanh lợi, khôn ngoan hơn trong các cuộc giao tiếp, trao đổi. Cô đã có 2 năm thử lửa tại Công ty DFS thuộc tập đoàn IPP, chuyên về các sản phẩm xa xỉ. Hàn lão gia đã tin tưởng giao phó cho con cả quản lý và điều hành hoạt của nhiều công ty thành viên trong số 18 thành viên trực thuộc IPP.
Song song với việc đó, Hàn Đông Nghi còn có một thú vui là dùng cảm của người khác trò tiêu khiển cho mình. Cô biết nhà mình giàu bao nhiêu, sắc đẹp mình đến đâu và bọn đàn ông trên đời này đang thèm muốn như thế nào. Đông Nghi cũng dùng nhan sắc của mình để trừng những thằng đàn ông đểu cán. Không cần dùng đến vũ lực cũng khiến người ta chết dần chết mòn.
Hàn Đông Nhi – Cô con út của Hàn lão gia – Xinh đẹp, quyền lực và tài năng.
Hiện còn đang theo học cấp 3, thường xuyên xếp hạng nhất nhì trong các cuộc thi Anh Văn, Toán,… ở trường. Tuy chưa nắm trong tay tất sắt tất vàng nào. Nhưng trong tương tai, người ta dự đoán chắc chắn sẽ thừa hưởng nhiều thương hiệu thời trang đắt tiền như: Christian Dior, Channel, Zara, Lae, Nike….
Những thương hiệu nổi tiếng ở các nước khác luôn tìm đến Đông Nhi, mong đại diện cho sản phẩm của họ. Hay đến những trang báo tuổi teen cũng luôn săn đón . Nhưng thứ họ nhận , chỉ là những cái lắc đầu quyết liệt. Tuy nhiên, tên tuổi của vẫn nổi như cồn nhờ nụ tỏa nắng không ai có thể sánh bằng. Đầu tiên phạm vi chỉ là trong trường, sau đó lan rộng ra phường, quận, và rồi… cả thành phố đều biết đến tên với cái mác Hotgirl.
Các làng sóng trường luôn luôn vì mà bùng nổ và có thể áp đảo cả… giáo viên. Được xem là tiên thế giai nhân vẹn toàn cả về tài sắc. Gương mặt sắc sảo, vẻ đẹp cuốn hút và body hết sức chuẩn là những gì người ta thường về Đông Nhi. Nếu như vẻ đẹp của chị cả Đông Nghi khiến người ta như bị mê mệt, chết trong mê muội. Thì với Đông Nhi, nhan sắc của vẫn khiến mọi người còn sống nhăn răng đến mức phải ganh tị, ghen ghét với . Và nếu, Đông Nghi là môt loài sinh vật bệnh, thì Đông Nhi lại là một liều thuốc kháng sinh hoàn toàn miễn dịch.
……
– Nè! Sao lại bắt tôi một mình hả?? – Đông Nhi cộc cằn lên tiếng. Cô cắm cuối ghi tên vào mấy cái thiệp hồng đúng chất là màu hồng ở phòng khách. Chưa cưới mà đã bị Minh Vũ hành hạ rồi, cưới về chắc phải dâng cơm lên tới tận họng chồng thì may ra mới chịu ăn!!!. Trong khi đó Minh Vũ ung dung nằm dài trên chiếc ghế salon dài, lật lật xem mấy cuốn báo. Mấy hôm nay, Đông Nhi đã chính thức dọn sang ở chung với Minh Vũ.
– Em đi mà một mình. Anh không rảnh!
Đông Nhi sôi máu, như muốn tức điên lên. Không rảnh mà nằm đấy đọc báo, đã thế còn gác chân lên đùi . Đã mấy lần Đông Nhi hất ra, thế mà vẫn gác lên lại như vị trí cũ. Chẳng biết là osin hay là vợ nữa…!! Bất chợt tên cận vệ quen thuộc luôn đi theo sát Minh Vũ từ ngoài chạy vào hối hả, hắn định gì đó với Minh Vũ chợt nhận ra sự có mặt của Đông Nhi thì trở nên e dè :
– Thiếu phu nhân….
Lúc này Minh Vũ mới ngồi bật dậy, bước đến gần tên cận vệ ấy rồi ghé tai vào nghe. Đông Nhi thầm cảm ơn tên cận vệ ấy vì biết chọn thời cơ, đến thật đúng lúc. Giờ đây cảm thấy thật thoải mái nơi hai cánh đùi, không còn phải chịu một khối lượng trên chân nữa. Minh Vũ nghe tin xong bước lại gần ghế sofa, với tay lấy cái áo vest đen, tiện thể hôn lên môi vợ mình một cái thật nhẹ để… lấy hên.
– Giờ có việc, chắc là về muộn lắm! Đừng chờ nhé!
Đông Nhi không còn giãy nãy hay tức giận trước nụ hôn của Minh Vũ nữa. Nhìn theo bóng dáng Minh Vũ bước ra rồi khuất dần. Mặt Đông Nhi chợt đượm buồn, tất nhiên là biết đang đi đâu và sẽ gì. Cái công việc của một Mafia đâu có để cho Minh Vũ – chồng – nghỉ ngơi giây phút nào. Dù có là đang dùng cơm đi chăng nữa cũng phải bỏ bữa để mà đi tiêu diệt những tên ngáng bước chân tập đoàn của Đằng lão gia.
….
– Thiếu phu nhân!
Đông Nhi ngồi bần thần ở chiếc ghế sofa trong khách. Cô cũng quên mất rằng bây giờ trời đã tối. Minh Vũ vẫn chưa thấy về. Cho đến khi bà vú già lên tiếng gọi, mới giật mình như người trên trời mới rơi xuống.
– Cô… thấy nhớ Minh Vũ khi cậu ấy không có ở đây à? – Bà vú già cất giọng khàn đặc, cái thanh âm dường như đã hoạt hết công suất hỏi .
– Không, con không có!! Con chỉ… – Đông Nhi tròn mắt, xua xua tay phản bác. Nhưng càng về sau, âm thanh của câu giảm dần. Dường như bà vú trúng tim đen mất rồi. Cô cảm thấy thật khó chịu khi Minh Vũ không có ở đây.
– Vậy là ta đúng rồi… – Bà vú cũng ngồi xuống bên cạnh Đông Nhi, đưa bàn tay khô ráp vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẻ của , đôi mắt đã hằn nhiều vết chân chim nơi khóe mắt Đông Nhi, mỉm – …. Minh Vũ từng với ta, nó mà ai rồi thì sẽ suốt đời. Ta nghĩ… nó cũng con nhiều lắm!
– Không… không có đâu vú. Con lên phòng đây! – Nói rồi Đông Nhi rời khỏi ghế. Nhanh chóng bước đôi chân nặng nề lên phòng. Không để cho vú thêm câu nào nữa.
Phải, sao mà có chuyện đó . Đông Nhi biết giới hạn của mình nằm ở đâu. Cô và Minh Vũ chỉ là vợ – chồng trên mặt hình thức. Còn sự thật, và Minh Vũ cũng chỉ tới ranh giới bè là cùng. Biết đến bao giờ mới thứ mà mình mong muốn thật sự. Ngay cả đến chuyện hôn nhân – chuyện quan trọng cả một đời người – cũng phải do người khác định đoạt cho . Tại sao số phận cứ trêu ngươi mãi như …??
…..
– Đông Nhi đâu?? – Minh Vũ từ khoản sân rộng bước vào nhà. Khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cất giọng lạnh băng hỏi đám người giúp việc nhà. Anh chẳng an tâm chút nào khi để Đông Nhi ở nhà một mình. Mặc dù có bảo vệ nghiêm ngặc, vẫn muốn chính tay sẽ che chở cho Đông Nhi vẫn tốt hơn. Nhưng tất nhiên, công việc của không cho phép Đông Nhi suốt ngày kè kè bên , như thế chẳng khác nào đẩy ấy vào chỗ chết. Anh hứa, rồi một ngày nào đó, sẽ khiến Đông Nhi thật sự.
– Thiếu phu nhân lên phòng rồi ạ! Chắc đã ngủ rồi!
Minh Vũ vứt cái áo vest cho giúp việc. Nhanh chóng chạy lên các bậc cầu thang dài ngoằng. Anh muốn thấy ngay tức khắc. Khẽ khàng đẩy cánh cửa gỗ để không phát ra bất cứ tiếng nào. Trước mắt hiện ra là Đông Nhi đang nằm ngủ say trên giường. Tiến đến gần hơn, Minh Vũ chạm nhẹ vào gò má . Cảm thấy ngón tay ướt ướt. Đông Nhi… ấy khóc sao? Ai cho ấy khóc thế này? Anh nhất định sẽ không tha thứ cho những ai ấy rơi nước mắt.
Bạn thấy sao?