Ta bị một tên lưu dân đâm xuyên ngực.
Ánh sáng trắng lóe lên, ta lại xuyên không đến mười bốn năm sau.
Vừa thấy Hạ Ung, đang xắn tay áo lắc xắc trong sòng bạc.
Tên nghịch tử này, tay lắc nhanh đến mức chỉ còn thấy bóng.
Ta tức quá, xông thẳng lên, lật tung bàn.
Hạ Ung là con trai duy nhất của ta và Hạ Thời Tự.
Khuôn mặt thì thừa hưởng những nét đẹp nhất của ta và Hạ Thời Tự.
Tính thì lại hỗn láo hơn cả ta và cha nó.
Sau khi xuyên không, trong đầu ta xuất hiện thêm một đoạn ký ức.
Ta c h ế t vào tiết Hàn thực năm Hạ Ung ba tuổi.
Sau khi ta mất, Hạ Ung không có ai dạy dỗ.
Ngày ngày chỉ biết chọi gà đá chó, hoặc là chơi dế nghe hát.
Trở thành một tên công tử bột chính hiệu.
Thậm chí còn xung đột với thái tử trong sòng bạc, bị đánh c h ế t.
Nghĩ đến đây, ta lại giẫm mạnh mấy cái vào những con xắc trên đất.
Ta rút thanh kiếm đeo bên hông, đâm xuyên qua bàn bạc, hung dữ với chủ sòng bạc:
"Ai dám cho nó vào chơi nữa, ta sẽ cho người đó vào quan tài!"
Những công tử nhà giàu chơi với Hạ Ung xung quanh đều bị khí thế của ta cho sợ ngây người.
Hạ Ung giũ giũ tay áo, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, giống hệt vẻ ngang ngược của cha nó năm xưa.
Hạ Ung ngẩng đầu :
"Tiểu gia đây tại sao phải nghe lời ngươi?"
Nói rồi, nó đưa tay ra, lấy cái bát đựng xắc trên bàn bên cạnh.
Nó cố phớt lờ ta, với mọi người:
"Tiếp tục chơi."
Ta rút kiếm chém đôi cái bát đựng xắc trong tay nó.
"Bởi vì ta là mẹ của ngươi!"
Câu này vừa thốt ra, những người xung quanh đều ngặt nghẽo.
"Hóa ra không phải đến vì Hạ công tử, mà là đến vì Hạ hầu gia."
Hạ Ung liếc xéo.
Người đó lập tức ngậm miệng.
Không biết Hạ Ung lấy ra từ đâu một chiếc quạt xương ngọc, phạch một tiếng mở ra, đung đưa một cách thích thú.
"Ngươi là mẹ ta ư? Cha ta biết không?"
"Nói mới nhớ, cha ta đúng là phong độ ngời ngời. Cứ cách ba bữa lại có người muốn mẹ ta."
Giọng điệu có vẻ trêu chọc lại mang theo uy áp.
Những người xung quanh đều phụ họa:
"Cô nương từ bỏ đi!"
"Tháng trước, công chúa Vĩnh An tự tiến cử thiếp cho Hạ hầu gia không thành."
"Tháng trước nữa, hoa khôi Thiên Hương lâu đã sáng tác mười sáu bài hát, muốn gặp hầu gia một lần, còn chưa vào cửa đã bị đuổi ra."
"Từ khi Hạ phu nhân mất, hầu gia đã trở thành cây sắt, không nở hoa nữa rồi!"
Ta lười nghe bọn họ lải nhải, bây giờ chỉ muốn Hạ Ung từ bỏ cờ bạc.
Ta ngoắc ngoắc tay với nó.
"Dám đánh cược với ta một ván không?"
Hạ Ung cất quạt.
"Cược gì?"
"Xúc xắc."
Bạn thấy sao?