Lại Là Một Ngày [...] – Chương 2

Hai chúng ta mỗi người chiếm một đầu bàn dài.

 

Ta nhanh chóng quét sáu con xắc vào bát.

 

Động tác thành thạo như thể đã lắc xắc trong sòng bạc mười năm.

 

Bốp một tiếng, hai bọn ta cùng lúc úp bát xuống bàn.

 

Lần này so xem ai có số điểm lớn hơn.

 

Hạ Ung mở nắp, sáu mặt sáu, tổng cộng ba mươi sáu điểm.

 

Cả sảnh vỗ tay.

 

Những người xung quanh ồ lên, rằng ta chắc chắn thua rồi.

 

Đùa à! Ta là Tạ Ninh Hòa, chưa từng thua khi lắc xắc.

 

Ta bình tĩnh mở nắp.

 

Trong bát đựng xắc, mỗi viên xắc đều bị ta dùng nội lực bẻ đôi.

 

Sáu viên biến thành mười hai viên.

 

Những kẻ hầu cận vừa rồi còn tưởng Hạ Ung thắng chắc, giờ đều ngậm miệng, mở to mắt kinh ngạc.

 

"Còn có thể chơi như sao?"

 

Ta không chút do dự đáp:

 

"Hạ Ung biết chơi xắc, phần lớn là di truyền từ ta."

 

Mọi người không gì, cẩn thận Hạ Ung.

 

Hạ Ung không chỉ di truyền từ ta sở trường cờ bạc, mà còn di truyền từ cha hắn cái tính cố chấp.

 

Hạ Ung ta từ trên xuống dưới:

 

"Nhìn tuổi tác và trang phục của ngươi, cũng không đến nỗi không tìm trai trẻ, sao lại cứ thích cha ta?"

 

Ta đính chính:

 

"Là cha ngươi cứ bám lấy ta không buông."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...