Trong màn giường, hơi thở ấm áp phả vào gáy và vai ta hắn không có hành tiếp theo.
Ta không chịu , đưa tay luồn vào vạt áo trong của hắn.
Hạ Thời Tự thở hổn hển nắm lấy tay ta, chế ngự hành của ta, nhẹ nhàng cắn một ngón tay ta.
Hắn ngẩng đầu ta, rõ ràng hốc mắt đỏ hoe vì nhịn lại khàn giọng :
"Tối nay không ."
Ta hiểu ngay.
Ta xuyên không đến đây, giờ mới hai mươi, còn Hạ Thời Tự đã ba mươi lăm.
Hắn sợ ta chê.
Ta nhớ lại trước kia, lần đầu Hạ Thời Tự hôn ta, quá vội vàng, ngang ngược và hung dữ, cắn rách môi ta.
Ta rên rỉ kêu đau.
Hắn đau lòng lắm, lập tức đến Nam Phong Quán học.
Dù sao cũng còn chút sĩ diện, kéo Cửu hoàng tử ra bia đỡ đạn.
Vì chuyện này, trong thành Trường An đồn đại rất lâu, Cửu hoàng tử thích nam sắc.
Học xong, hắn mới thản nhiên quay về trêu chọc ta, hôn ta đến mức không đứng vững.
Giờ ta lại nảy sinh tâm tư trêu chọc.
Nheo mắt đánh úp, tay nhanh chóng luồn vào vạt áo hắn, ấn lên phần bụng cứng rắn của hắn.
Cơ bắp rõ ràng, vẫn còn rất cứng.
Ta lắc đầu, Hạ Thời Tự luôn như , cầu bản thân quá cao.
Không cởi thì thôi, ta cũng không phải người háo sắc gì.
Ta rút tay về, nằm trở lại gối.
"Thế thì ngủ thôi."
Hạ Thời Tự áp lên, môi dọc theo gáy ta, hôn càng lúc càng xuống.
"Ta chỉ hầu hạ nàng."
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên rỉ đè nén:
"Đừng ."
Ta mặc kệ, ai bảo hắn cứ phải ôm ta ngủ, dù có bị hành hạ cũng phải chịu.
Ta ôm chặt lấy eo hắn, giả vờ không nghe thấy, ngủ thiếp đi.
Bạn thấy sao?