Ngày hôm sau, khi ta tỉnh dậy, không thấy ai bên giường.
Hạ Thời Tự đã dậy từ sớm, đang múa kiếm trong sân.
Cây hòe trong sân nở rộ, trời xanh như rửa.
Hạ Thời Tự mặc một chiếc áo choàng màu trắng như trăng, tay áo hẹp và thắt lưng thắt chặt.
Một chiêu một thức, giống hệt như dáng vẻ của thiếu niên.
Có lẽ dính sương sớm, vạt áo hắn hơi ẩm.
Nhớ lại cảm giác chạm vào ngực và bụng hắn đêm qua, ta thầm, tên này quả nhiên vẫn như , cầu bản thân quá cao.
Hạ Thời Tự thấy ta tỉnh, thu kiếm vào vỏ, chải đầu cho ta.
Ta không thể chống lại hắn, chỉ để hắn nhanh chóng chải một búi tóc đơn giản, đừng lỡ việc quan trọng sáng nay——
Nấu canh cho A Ung.
Dù sao A Ung đã mười bảy tuổi, vẫn chưa nếm thử món ăn do chính tay mẹ nấu, thật đáng thương.
Hạ Thời Tự giúp ta phụ bếp.
Canh gà hầm nấm gần xong, ta chợt nhớ ra một chuyện, vừa rắc hành lá vừa hỏi hắn:
"Cửu vương gia giờ thế nào rồi?"
Ta cũng khá tò mò, Cửu hoàng tử không đứng đắn đó, giờ đã ra sao.
Hạ Thời Tự khựng tay lại, không trả lời.
Lúc này, Hạ Ung đã sửa soạn xong, quản gia gọi ra tiền viện.
Ta vội vàng tự tay múc canh ra.
"Nếm thử tay nghề của mẹ nào."
Nó chằm chằm vào bát canh trên bàn gỗ lê, nhíu mày như muốn kẹp c h ế t một con ruồi, có vẻ không muốn uống.
Ta vô cùng thành khẩn:
"Con nhà người ta có, con trai của chúng ta cũng phải có."
"Mau nếm thử!"
Hạ Ung dường như bị câu này lay , thử cầm thìa múc một miếng, đưa lên môi nhấp một ngụm.
Ọe!
"Phụt phụt phụt!"
Ta vội lấy khăn tay lau miệng cho nó.
"Xin lỗi xin lỗi, tay nghề hơi vụng về."
Hạ Ung thè lưỡi ra để tản mùi.
"Mẹ quá khiêm tốn rồi."
"Đây chỉ là hơi thôi sao?"
Hạ Ung mặt mày rất u ám, còn muốn thêm thì thấy cha hắn bưng hai bát canh vào.
Là canh cá trắm đậu phụ! Trước kia ta thích uống nhất.
Hạ Thời Tự vì thế mà học vú nuôi rất lâu.
Hạ Thời Tự đặt canh lên bàn.
"Uống cái này đi."
Hạ Ung: "Thế bát nước vo gạo này thì sao?"
Ta ấm ức bĩu môi: "Có khó uống đến thế sao?"
Hạ Thời Tự đột nhiên quay người, với Hạ Ung:
"Nói thêm một câu nữa, thì cút ra ngoài ngay!"
Hạ Ung nhăn mặt, vừa định nổi giận, ta đã mắng trước:
"Không biết chuyện tử tế với con trai, chỉ biết hung dữ với người khác!"
Thế là, Hạ Ung lại trở nên không tự nhiên, cúi đầu uống canh.
Hạ Ung có lẽ là lần đầu tiên uống canh do Hạ Thời Tự nấu.
Vị ngon, nước trong.
Nó uống sạch cả bát, quên hết cả chuyện muốn bắt bẻ.
"Ngon!"
Hạ Thời Tự cũng uống hết canh ta nấu, khen:
"Ngon."
Hạ Ung đầy vẻ kinh ngạc.
"Cha, cha thích uống nước vo gạo sao?"
Hạ Thời Tự nheo mắt , Hạ Ung không tự chủ mà rùng mình.
Ta không nổi nữa, dùng ngón tay chọc vào mu bàn tay Hạ Thời Tự, nhắc nhở:
"Chàng quên lời đêm qua rồi sao?"
Tai Hạ Thời Tự đỏ bừng, ho khan để che giấu.
"Trước mặt A Ung mà."
Hắn nghĩ đến đâu rồi!
Ta nhịn không nữa.
"Xin lỗi A Ung đi!"
Hạ Ung nghe thấy tên mình, khóe miệng sắp liệt đến tận mang tai miệng vẫn giả vờ nghiêm trang.
"Không đâu, cha ta gì sai chứ."
Hạ Thời Tự nghiêm mặt :
"A Ung, những năm qua là lỗi của cha, không chăm sóc con tử tế."
Hạ Ung cúi đầu bới cơm trong bát rỗng, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, buồn bã :
"Quả nhiên mẹ ruột về rồi, cha ruột cũng sẽ về."
Ta cong môi.
Đứa trẻ c h ế t tiệt này miệng cứng lòng mềm, tính giống hệt ta.
Nói cho cùng, oán trách của con cái đối với cha mẹ, chỉ muốn cầu một câu xin lỗi.
Bạn thấy sao?